CHƯƠNG THỨ MỘT TRĂM LINH BA
“Trước sau vẹn toàn”
…
Mây đen sà xuống, thời tiết âm u.
Giang Nam vào đông, mưa phùn lạnh buốt như những mũi kim li ti đâm vào cơ thể, cứa lên mặt người đi đường, ngay cả không khí cũng lạnh đến mức tỏa ra hơi nước màu trắng. Không lâu sau khi bình minh ló rạng, người trên đường phố dần đông hơn.
Một chiếc xe bus chạy qua vũng nước, bọt nước bắn tung tóe.
Chẳng bao lâu sau, thông báo xe bus tới điểm dừng vang lên, hành khách trên xe lần lượt bước xuống.
“Ơ sao trời lại mưa rồi, lúc vừa lên xe đâu có mưa.”
“Cậu có mang dù không?”
“Cậu thấy tôi giống có mang dù không?”
Mưa không nặng hạt nhưng rơi lên đầu vẫn hơi lạnh. Mọi người ai nấy đều hơi chật vật, trừ cô nữ sinh đi cuối hàng.
Tóc đuôi ngựa buộc cao, khoác balo nhỏ, lúc Kỷ Dữ Tranh đến cửa xe bus, cô chợt ngẩng đầu nhìn trời.
“Mưa tạnh rồi nè?”
“May mắn quá chừng!”
Dường như không nghe thấy tiếng tám chuyện của người bên cạnh, cô nữ sinh yên lặng bước xuống xe đi về phía trường học.
Một nhà triết học nào đó đã từng nói, thế giới giống như một đoàn tàu lao đến tận cùng của thời gian, vô số người bị nhét trong cỗ xe chật hẹp đó, những người ló đầu* qua cửa sổ xe chỉ là số ít trong số bảy tỷ người.
(*Chỉ người đặc biệt.)
Từ nhỏ Kỷ Dữ Tranh đã biết, cô chính là một trong số rất ít người ló đầu ra ngoài.
Trời mưa? Ngẩng đầu nhìn lên trời, mưa tạnh.
Tới ‘tháng’ không muốn học thể dục, còn chưa ra khỏi cửa lớp thì trời lại đổ mưa.
“Theo quy tắc của Tấn Giang, tôi không phải nữ chính thì chắc chắn cũng là một nhân vật phụ quan trọng.” Tiết học cuối cùng của buổi sáng, nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, vô thức nghĩ: “Nữ chính vẫn là nhân vật phụ, để xem lúc nào nam chính của mình sẽ xuất hiện.”
Reng reng reng!
Tiếng chuông tan học vang lên.
Kỷ Dữ Tranh khoác balo, lặng lẽ đi về phía cổng trường. Cô vẫn đang suy nghĩ về bài tập mà giáo viên đã giảng trong tiết toán vừa rồi, một âm thanh trong trẻo lạnh lùng bất chợt vang lên từ phía sau, cô ngoảnh đầu lại.
“Kỷ Dữ Tranh?”
Trong khoảnh khắc đó, thời tiết âm u cả buổi sáng bỗng chốc trở nên sáng sủa.
Ánh nắng mùa đông ấm áp xuyên qua làn mây dày nặng nề, tỏa ra hàng vạn tia sáng vàng. Ánh nắng vàng bao phủ cơ thể chàng trai từ phía sau, cả người đi ngược sáng nên nhất thời không thể nhìn rõ. Đến khi cậu bước tới một nơi sáng hơn, Kỷ Dữ Tranh mới thấy rõ người trước mặt mình.
Chàng trai mặc một chiếc áo khoác ngắn màu trắng đơn giản, hai tay đút túi, hơi cúi đầu, đôi mắt trong veo bình tĩnh nhìn cô. Khuôn mặt nho nhã xinh đẹp hơi lạnh lùng, khí chất tuấn tú như cây tùng, Kỷ Dữ Tranh sững sờ há miệng, sau đó cô nghe chàng trai này hỏi tiếp một câu.
“Cô là Kỷ Dữ Tranh đúng không?”
Kỷ Dữ Tranh nhanh chóng tỉnh táo: “Hình như thế? Ủa không phải, tôi là Kỷ Dữ Tranh, xin hỏi anh là?”
“Tôi tên là Liên Hề.”
… Liên Hề?
Liên Hề.
Chẳng lẽ, anh ấy chính là nam chính của mình ư?
Đang mải nghĩ thì bỗng nhiên một bóng đen xuất hiện trước mặt Kỷ Dữ Tranh, cô sửng sốt ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy một khuôn mặt đẹp trai không tả nổi, người đàn ông toàn thân phát sáng liếc mắt quan sát cô từ trên xuống dưới, sau đó hờ hững ngoảnh đầu nói với người đàn ông cường tráng bên cạnh: “Cô ta chính là Tế Thủy? Trông tướng mạo hoàn toàn khác biệt.”
Kỷ Dữ Tranh: “?”
Khoan khoan, trông người đàn ông này cũng giống nam chính của Tấn Giang lắm!
Không đợi Kỷ Dữ Tranh kịp phản ứng đã nghe một tiếng hừ nhẹ, một người đàn ông mặt mày nữ tính cố ý giễu cợt: “Chuyển thế chưa chắc sẽ giống kiếp trước, ví dụ như Quảng Hàn Tiên Tử cũng có thể biến thành La Chung.”
Mọi người: “…”
Một giây sau.
Tưởng Quỷ: “Áu áu đừng đánh nữa, đừng đánh nữa…”
Kỷ Dữ Tranh: “??”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô gái, Liên Hề ho khan một tiếng gọi mấy người Chuyển Luân Vương, Thôi Phán Quan hận không thể đánh chết Tưởng Quỷ. Cậu bước đến trước mặt cô bé buộc tóc đuôi ngựa, cúi đầu xuống: “Yên tâm, chúng tôi không phải người xấu. Chúng tôi chỉ muốn hỏi một chút… Cô có phát hiện ra điều gì bất thường trong cuộc sống của mình không?”
Kỷ Dữ Tranh chợt hiểu ra, cô cảnh giác nhìn mấy người xa lạ trước mặt.
Ai cũng biết là trong tiểu thuyết Tấn Giang không chỉ có nam nữ chính, mà còn có nhân vật phản diện. Hơn nữa không biết ai quy định, mấy năm nay vẻ ngoài của nhân vật phản diện người sau lại đẹp hơn người trước…
“Anh nói điều bất thường gì cơ?”
Liên Hề suy nghĩ một chút: “Ví dụ như có thể nhìn thấy quỷ?”
Cô gái trố mắt: Nguy rồi!!!
Nhưng sau đó, cô lập tức hiểu ý của người này là gì. Nhưng mấy người trước mặt thực sự rất đáng nghi…
Ngay lúc Kỷ Dữ Tranh đang do dự có nên nói cho Liên Hề biết những điều bất thường từ nhỏ đến lớn của mình, thì Liên Hề bình tĩnh cất tiếng: “Xem ra cô đã hiểu.”
“???”
Liên Hề: “Chúng tôi không phải người xấu, hay là vậy đi, bên cạnh có quán cà phê. Chúng ta trò chuyện một chút ở đó nhé?”
***
Mười phút sau.
Trên chiếc ghế dài trong góc khuất của quán cà phê.
“Vậy là, vốn dĩ tôi có thể muốn mưa được mưa, muốn tạnh thì tạnh là vì kiếp trước tôi là Thần sông hả?”
Liên Hề gật đầu: “Nói đúng hơn là Thần sông Tế Thủy.”
Kỷ Dữ Tranh: “… Tên cũng giống quá ha.”
Có vẻ người này đã nhanh chóng chấp nhận thiết lập kiếp trước làm Thần sông, Liên Hề cân nhắc, dứt khoát vào thẳng vấn đề: “Hôm nay chúng tôi đến tìm cô, thật ra cũng chỉ muốn xác nhận xem xung quanh cô có xuất hiện điều gì bất thường không. Bây giờ nhận được đáp án thì không còn vấn đề gì nữa.”
Cô gái do dự hồi lâu, cuối cùng không nhịn được hỏi lại: “Có nhiều thần tiên chuyển thế như tôi lắm hả?”
Liên Hề sửng sốt, không hiểu ý cô: “Cô muốn hỏi gì?”
“Ừm, chỉ muốn hỏi thử xem tình huống này như nào.”
Liệt Thần nghe vậy, khẽ nhướng