Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Đừng Xúc Phạm Đến Tôi


trước sau

Edit : Oanh Love

Chẳng qua, khi nghe tin Mặc Thiếu Thiên muốn cùng Tử Lam đính hôn, Cảnh Thần có chút cao hứng : " Hiện tại thái độ làm việc của Mặc Tổng, càng ngày càng đáng tin cậy..đủ quyết đoán !"

Nghe Cảnh Thần nhận xét như vậy, Tử Lam nhướn mày đắc chí " Bởi vì người anh ấy gặp chính là tớ !"

Cảnh Thần khinh bỉ liếc mắt Tử Lam, khi nghe cô tự luyến.

Cô bạn của tôi ơi, coi như có là sự thật đi chăng nữa, cũng không cần phách lối đến mức đó chứ !

Nhưng Cảnh Thần đặc biệt yêu thích loại tính cách này của Tử Lam.

Vâng chính tôi, là như thế thì đã sao nào !

Hai người vui vẽ trò chuyện một lúc, rất nhanh đã tới giờ tan ca.

Lúc Tử Lam xuống lầu, Mặc Thiếu Thiên đã sớm chờ sẵn ở đó, hiện tại mọi người trong công ty, không có bất cứ người nào không biết chuyện của hai người bọn họ, cho nên, hai người cũng không cần kiêng dè.

Thời điểm chỉ có riêng hai người bọn họ, Mặc Thiếu Thiên sẽ càng thêm càn rỡ...

Thế nên, hiện tại sẽ không kiêng dè chút nào !

Tử Lam nhanh chân bước ra, nhìn thấy xe Mặc Thiếu Thiên, cô biết cách chọn xe và con người của anh có điểm tương đồng, vừa kêu ngạo lại vừa bắt mắt.

Tử Lam mỉm cười tiến tới, Mặc Thiếu Thiên vẫn ngồi im trên xe, nhấn nút mở ra của sổ, mỗi một động tác của anh đều tà mị, không phải ai cũng có thể làm được, nhưng mỗi động tác giơ tay nhấc chân của anh, đều rất tự nhiên.

Tử Lam đi tới, trực tiếp mở cửa xe, ngồi xuống.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, đôi mày anh tuấn khẽ nhướn lên.

" Mặc tiên sinh, anh có cần phô trương đến mức độ này không?"Tử Lam tự thắt lại day an toàn cho mình, sau đó nhìn anh mỉm cười hỏi.

Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, bình tĩnh trả lời " Bởi vì từ lúc anh sinh ra đã như vậy, cho dù anh có khiêm tốn, những người kia cũng sẽ nghĩ anh phô trương !"

Mặc dù những lời này nghe ra có chút kiêu ngạo, nhưng tỉ mỉ ngẫm nghỉ một chút, quả thật anh nói không sai chút nào cả.

Một người lớn lên quá suất sắc, dĩ nhiên họ có vốn để lớn lối.

Còn một người bình thường, chỉ có thể khiêm tốn.

Đây đều là nhận định chung của tất cả mọi người.

Nghe Mặc Thiếu Thiên tự luyến..., Tử Lam chưa từng phủ nhận về việc này " Ý em muốn nói không phải chuyện này ?"

" Vậy là chuyện gì ?"

" Em đang nói về buổi lễ đính hôn của chúng ta ?" Chuyện này, sáng hôm nay Mặc Thiếu Thiên đã từng nói qua với Tử Lam, không ngờ, lúc xế chiều anh đã tuyên bố ra ngoài.

Khiến cho bên ngoài một trận oanh động.

Đối với quan hệ của cô và Mặc Thiếu Thiên, lần nữa được phơi bài ra anh sáng.

Dù cho nó chỉ là một tin tức, vẫn chưa xác định ngày tháng địa điểm cụ thể, nhưng điều này cũng đủ khiến người ta không ngừng nghị luận về đề tài này.

Mặc Thiếu Thiên nhướn mày, nhìn Tử Lam " Thế nào ? Em không thích sao ?"

Tử Lam lắc đầu, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên, cô thay đổi sang đề tài khác " Em nghe nói, hôm nay Diệp An Nhiên từ trong phòng làm việc của anh khóc nức nở chạy ra ngoài ?"

Cho dù cô không biết chuyện gì đã xảy ra lúc đó, nhưng chỉ cần ngẫm nghỉ lại, cũng có thể đoán được bảy tám phần.

Có thể làm cho Diệp An Nhiên thương tâm đến mức đó, ngoại trừ Mặc Thiếu Thiên ra, người khác ai cũng không làm được !

Nghe Tử Lam hỏi thế , Mặc Thiếu Thiên quay đầu sang nhìn thẳng vào mắt cô " Chẳng lẽ em nghĩ, anh bởi vì Diệp An Nhiên mới đính hôn với em sao ?"

Tử Lam trầm mặc, không nói gì, nhưng cũng chưa từng phủ nhận.

Tuy cô tin tưởng Mặc Thiếu Thiên, nhưng cũng không hy vọng chuyện này dính dáng đến Diệp An Nhiên !

Mặc Thiếu Thiên nhíu mày, nhìn Tử Lam " Em thật không có lương tâm !"

Tử Lam lúng túng.

Tại sao cô lại trở thành người không có lương tâm ???

Chẳng qua cô chỉ muốn hỏi một chút mà thôi.

Mặc Thiếu Thiên nhìn Tử Lam, sau đó giải thích" Qủa thực An Nhiên không còn giống như trước kia, nhưng chuyện anh muốn đính hôn với em, tuyệt đối không phải là vì cô ấy, Lâm Tử Lam, nếu như trí nhớ của em không kém, thì em nên biết, trước giờ anh cầu hôn với em, đều do em không đồng ý thôi !"

Tử Lam "... ...... ....."

Cô chỉ tò mò nên mới hỏi một chút !

Mặc Thiếu Thiên thấy Tử Lam vẫn bộ dạng trầm mặc, sắc mặt của anh mới hòa hoãn được một chút ," Lâm tiểu thư, em có thể không tự tin về mình, nhưng xin em đừng làm nhục lòng tự trọng của anh !"

Tự trọng ???

Thử hỏi, Mặc tổng, anh có thứ này sao ???

Nếu như anh có tự trọng như anh đã nói..., cũng sẽ không có những chuyện tình lộn xộn kia !

Bất quá, những lời này, Tử Lam chỉ có thể cất giấu trong lòng không thể nói ra, nếu không, nhất định Mặc Thiếu Thiên giết cô chỉ trong nháy mắt.

Tử Lam suy nghỉ một chút, sau đó nhìn Mặc Thiếu Thiên " Mặc tổng, hay là đừng...nói về vấn đề tự trong hay không tự trọng nữa, em cảm thấy, nó đối với anh rất xa vời !"

Qủa nhiên, khi Tử Lam vừa dứt lời, ánh mắt giống như muốn giết người của Mặc Thiếu Thiên liền phóng tới.

Tử Lam nhìn thấy ánh mắt rất đổi dọa người của Mặc Thiếu Thiên, khóe miệng cô không ngừng co rút, cố gắng nặn ra một nụ cười thật tươi.

Ngay sau đó, hai người nhanh chóng lái xe đến trường học của Hi Hi.

Khi hai người bọn họ vừa đến, cũng là lúc Hi Hi tan học, bé từ trong trường học đi ra, Mặc Vũ cũng theo phía sau Hi Hi " Hi Hi ca ca...em có thể trở về cùng với anh được không ?" Mặc Vũ nhìn Hi Hi hỏi.

Thật sự, cậu rất thích Hi Hi, cũng thực thích Lâm Tử Lam !

Cho nên, bé muốn đến nhà bọn họ chơi một lúc.

Ở Mặc gia, chỉ có duy nhất cô( Mặc Lưu Ly ) sẽ cùng cậu vui đùa, còn về những người khác, chưa từng một lần cùng cậu vui đùa !

Nghe được chuyện này, ngay lặp tức Hi Hi liên tưởng với những chuyện xảy ra trước đó, hơn nữa, bé mới vừa giáo huấn Mặc Thiếu Quần một trận, nếu hiện tại còn cố đem Mặc Vũ đi, bảo đảm đám người của Mặc Gia, đoán chừng chắc sẽ phát điên mất.

Với lại, quản gia bên cạnh một mực khuyên nhủ, ông muốn Mặc Vũ mau chóng trở về Mặc gia, nhưng Mặc Vũ không thèm để vào mắt, quản gia vừa sốt ruột lại không có biện pháp nào.

Đánh không được, chưởi cũng không xong, vì Mặc Vũ chính là tiểu bảo bối của Mặc Gia, cho nên, quản gia cảm thấy thật bất đắc dĩ !

Hi Hi biết phân biệt sự nặng nhẹ trong chuyện này, bé nhìn Mặc Vũ, suy nghỉ một chút mở miệng " Mặc Vũ, cậu thực sự muốn đi chơi với tôi sao ?"

Mặc Vũ gật đầu, đối diện với Hi Hi, nhanh chóng thu hồi những tính cách của đám nhóc nhà có tiền, bởi vì cậu rất thích Hi Hi, đối với Hi Hi cậu đặc biệt có cảm giác khác biệt hơn người khác.

Cho nên, cậu rất muốn bản thân cũng giống như Hi Hi, gặp phải chuyện khó khăn cũng không sợ hãi, và có thể tự mình giải quyết tất cả.

Nhìn thấy ánh mắt như chú chó nhỏ bị bỏ rơi của Mặc
Vũ, lòng của Hi Hi đều mềm nhũn, bé sao lại có thể nhẫn tâm cự tuyệt đây ?

Không được, suy nghỉ về đại cục trước mắt, Hi Hi không thể nào đem Mặc Vũ mang đi được.

Suy nghỉ một chút, Hi Hi nhìn Mặc Vũ bằng ánh mắt tràn đầy áy nái " Mặc Vũ, trước tiên hôm nay cậu trở về đi, bởi vì hôm nay tôi có chuyện quan trọng cần phải làm, hôm nay, nếu như bà nội của cậu đồng ý để cho cậu theo tôi trở về, đến lúc đó rồi tính tiếp !"

Nếu như Cung Ái Lâm không đồng ý, đoán chừng sẽ gây sự ầm ỉ một trận.

Hi Hi cũng không muốn bởi vì việc này, để cho mẹ bé phải nghe được một số lời lẽ khó nghe.

Mẹ bé không đáng phải chịu như thế !

Qủa nhiên, vừa nghe Hi Hi nhắc tới bà nội của mình, sắc mặt của Mặc Vũ bỗng chốc suy sụp.

Bởi vì cậu biết, nhất định Cung Ái Lâm sẽ không đồng ý !

Hơn nữa, trong mắt của Cung Ái Lâm, ngoại trừ thành tích học tập của cậu, chẳng quan tâm đến vấn đề nào khác của cậu.

Thế nhưng vô luận cậu có cố gắng học tập thế nào đi nữa, cũng không bằng 1 phần 3 của Hi Hi, cho dù Hi Hi vừa học vừa ngủ đi chăng nữa, thành tích của cậu ta vẫn vững chắc không cách nào lay động !

Do đó, Mặc Vũ cảm thấy rất lo lắng, cậu không thích học tập, nhưng lại e ngại Cung Ái Lâm, cho nên không thể không học !

Nhưng thật ra cậu vẫn còn rất nhỏ, thì làm sao có thể chịu đựng rất nhiều áp lực, vì vây, cậu rất muốn cùng Hi Hi, hai người cùng chơi đùa với nhau, bởi vì trong mọi hoàn cảnh nào Hi Hi cũng sẽ rất tốt và không bỏ rơi cậu.

Quan trọng nhất ...

Cậu thích cảm giác khi ở cùng một chổ với Hi Hi và gia đình của cậu ta.

Rất thoải mái !

Mặc Vũ cũng muốn có một người mẹ giống như thế !

Nhưng vĩnh viễn cậu sẽ không có......

Nhớ tới chuyện này, sắc mặt của Mặc Vũ càng thêm tái nhợt, đầu cũng rũ xuống.

Hi Hi nhìn thấy, bé cảm thấy bản thân không đành lòng khiến Mặc Vũ trở thành như vậy, tâm có chút nhói.

Đúng lúc này, Mặc Thiếu Thiên lái xe vừa đến, trực tiếp dừng lại trước cổng trường.

Hi Hi chỉ liếc mắt sơ qua đã nhìn thấy Mặc Thiếu Thiên từ xa, khóe miệng khẽ mỉm cười.

Tử Lam và Mặc Thiếu Thiên đều xuống xe.

" Cha, mẹ !" Hi Hi gọi to một tiếng.

Mặc Thiếu Thiên tiến tới, nhìn Hi Hi, anh hỏi " Thế nào ?"

Trên người Hi Hi đang mang theo một chiếc ba lô nhỏ, dáng người nho nhỏ, làn da trắng trẻo mịn màng, nhìn vào non nớt đáng yêu, lúc Mặc Thiếu Thiên nhìn kỹ mới phát hiện Mặc Vũ đang đứng phía sau Hi Hi, khi thấy bộ dáng của Mặc Vũ như thế,

Mặc Thiếu Thiên khẽ nhíu mày.

Tử Lam cũng nhìn thấy Mặc Vũ.

Bất giác, cô nhớ tới chuyện xảy ra lần trước, quả thật đủ cực phẩm.

Chuyện này, thủy chung cùng với một đứa bé không chút quan hệ .

" Có chuyện gì vậy bảo bối !" Tử Lam nhìn Hi Hi, cô hỏi.

" Cậu ta muốn về nhà cùng chúng ta !" Hi Hi nhìn Mặc Vũ, sau đó mới chậm rãi trử lời Tử Lam.

Nói đến đây, ai cũng đều không quên sự tình xảy ra lần trước.

Không phải bọn họ sợ Cung Ái Lâm, chỉ vì thái độ không biết phân rõ đạo lý phải trái của bà ta , khiến cho người khác không khỏi nỗi nóng !

Tử Lam suy nghỉ một chút, mới đưa mắt nhìn về phía Mặc Thiếu Thiên, cô muốn biết Mặc Thiếu Thiên sẽ giải quyết chuyện này như thế nào.

Ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên cũng đang nhìn về hướng Mặc Vũ, suy nghỉ, sau đó anh ngồi xổm người xuống nhìn cậu, anh khẽ gọi " Mặc Vũ...!"

" Mặc tiểu thúc..." Trái lại, Mặc Vũ nhanh chóng gọi Mặc Thiếu Thiên.

Sau đó, cậu liếc mắt nhìn về phía Tử Lam, ánh mắt kia, tràn đầy khát vọng !

Khi nhìn thấy ánh mắt đầy chờ mong của Mặc Vũ, trong lòng Tử Lam không khỏi khổ sở.

Cô biết, Mặc Vũ không có cha mẹ, mặc dù Cung Ái Lâm tỏ ra rất thân thiết với cậu, nhưng cô biết trong lòng Mặc Vũ dường như đang rất khao khát một điều gì đó !

Tử Lam cũng là một người mẹ, dĩ nhiên có thể cảm nhận được loại cảm giác này.

Hi Hi tương đối hạnh phúc hơn Mặc Vũ.

Ít nhất, cô không bao giờ cưỡng ép bé làm bất cứ chuyện gì mà bé không thích.

Nhưng Mặc Vũ lại không giống như thế....

" Mặc Vũ, cháu phải nghe tiểu thúc nói, việc cháu cần làm bây giờ chính là cùng quản gia trở về, hôm nào, tiểu thúc nhất định sẽ dẫn cháu đi chơi được không ?" Mặc Thiếu Thiên nhìn Mặc Vũ khuyên bảo.

Nghe thế, bỗng nhiên Mặc Vũ ngẩng đầu lên nhìn Mặc Thiếu Thiên, đôi mắt tràn ngập tia sáng " Có đúng như vậy không ? Cháu có thể vui chơi cùng mọi người sao ?"

" Đương nhiên !" Mặc Thiếu Thiên gật đầu bảo đảm.

Nói xong, khóe miệng Mặc Thiếu Thiên ngoắc ngoắc " Bất quá, bây giờ cháu phải trở về Mặc gia, bởi vì chuyện của Nhị thúc, cho nên trong nhà bề bộn nhiều việc, cháu nhất định phải trở về, có biết không ?"

Mặc Vũ và Hi Hi tuổi tác ngang nhau, đương nhiên có thể nghe hiểu được vấn đề hiện tại.

" Vâng !" Mặc Vũ khẳng định gật đầu.

Nhìn thấy Mặc Vũ cuối cùng cũng chịu mỉm cười, Mặc Thiếu Thiên cũng khẽ cười xoa xoa đầu của cậu.

Nãy giờ quản gia vẫn đứng im một bên xem xét, ông không có bất cứ biện pháp nào đối với Mặc Vũ, không ngờ, Mặc Thiếu Thiên chỉ đơn giản nói vài câu, Mặc Vũ đã chịu thỏa hiệp, hơn nữa, trên gương mặt còn tươi cười hết sức vui vẽ ....

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện