Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Mặc Thiếu Thiên Khí Thế Náo Nhiệt.


trước sau

Mặc dù ba tháng này đối với Hi Hi cùng Mặc Thiếu Thiên mà nói, có thể nói sống không bằng chết, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy mẹ, Hi Hi cảm thấy cái gì cũng đáng giá, cái gì cũng đều qua rồi !

Lâm Tử Lam nhìn bọn họ, “Các người thì sao!”

Lâm Tử Lam biết, bọn họ sống không tốt lắm, bằng không sẽ không trăm cay nghìn đắng tìm tới nơi này.

Chỉ là, nội tâm của cô, càng muốn biết những chuyện đó. . . . . .

Hi Hi suy nghĩ một chút, “Không tốt!”

“Vô cùng không tốt!”

“Cha gần như mỗi ngày đều là đi sớm về trễ, thậm chí chỉ cần nghe đến có về một chút tin tức liên quan tới mẹ, cha sẽ bất chấp bỏ lại tất cảmọi chuyện đi tìm mẹ, nhưng mỗi một lần, đều là thất vọng trở về, nhưng cho dù như vậy, cha cũng không có từ bỏ. . . . . .” Hi Hi nói.

“Con nghĩ, nếu như không có con …, con cảm thấy được, có thể cha cũng sẽ biến mất. . . . . .” Hi Hi nói.

Những ngày đó, Hi Hi đều có thể nhìn ra, cha vượt qua như thế nào, mỗi một ngày đối với cha mà nói, có thể nói là một loại đau khổ.

Bé cũng biết, cha là vì mình cố chịu đựng, cho nên Hi Hi càng thêm đau lòng.

Nghe lời Hi Hi nói, chân mày Lâm Tử Lam nhíu lên, trong lòng cảm giác nói không ra lời, lúc này, ánh mắt di chuyển đến trên giường Mặc Thiếu Thiên, ba tháng này anh ta đều sống như thế này sao?

Nhìn dáng vẻ mẹ khẽ nhíu mày, Hi Hi chợt cười, “Chỉ là thật là may, mẹ mẹ còn sống, ba tháng này đối với chúng con mà nói, cũng đáng giá!”

Nghe được lời này của Hi Hi, Lâm Tử Lam nghiêng đầu sang nhìn Hi Hi, sau đó cười cười.

Sau đó, bọn họ lại trò chuyện thật lâu, mãi cho đến lúc hai giờ sáng, Hi Hi ngáp một cái.

“Có phải mệt rồi không! ?” Lâm Tử Lam nhìn bé hỏi.

Hi Hi gật đầu, “Cũng đã thật lâu con không có cảm giác ngủ đủ!” Hi Hi nói.

Nghe nói như thế, trong lòng của Lâm Tử Lam dường như có thứ gì đó nhói lên một cái. “Con nằm ở đây nghỉ một lát đi!” Lâm Tử Lam nói.

Hi Hi gật đầu “Mẹ, mẹ cũng nghỉ sớm một chút!”

“Ta biết rồi!” Lâm Tử Lam đáp một tiếng, nhìn Hi Hi, trong lòng cảm thấy hết sức ấm áp, muốn thương yêu đứa bé này.

Sau đó, Hi Hi nằm trên ghế sô pha, nhắm mắt lại, có lẽ là bởi vì có Lâm Tử Lam ở bê, nên Hi Hi ngủ hết sức nhanh, hơn nữa, hết sức an tâm.

Nhìn Hi Hi ngủ, Lâm Tử Lam đi tới, cầm lên một tấm chăn đắp lên người của Hi Hi.

Nhìn Hi Hi ngủ, khóe miệng của Lâm Tử Lam hơi nâng lên. . . . . .

Cô tin tưởng Hi Hi, tin tưởng mỗi một câu bé nói, loại này tin tưởng, dường như từ trong tiềm thức phát ra .

Nhưng tại sao Tiêu Dật muốn gạt cô?

Nghĩ tới đây, đầu lông mày của Lâm Tử Lam khẽ nhăn lại, trong lòng có mấy phần lo lắng. . . . . .

^^^^^^^^^^^^^^

Ngày hôm sau.

Thời điểm tất cả mọi người còn đang ngủ, Lâm Tử Lam đã tỉnh dậy từ rất sớm.

Đại khái ngủ hơn hai tiếng cô liền tỉnh, không có buồn ngủ, do đó thức dậy rất sớm.

Chẳng biết tại sao, cô thức dậy đầu tiên nhìn thấy Hi Hi, khóe miệng liền cong lên, dường như, mở mắt ra đầu tiên nhìn thấy Hi Hi, là một cảm giác rất vui vẻ.

Nhẹ nhàng kéo chăn cho Hi Hi, đứng dậy liền bước về phía Mặc Thiếu Thiên.

Thời điểm nhìn tới Mặc Thiếu Thiên, Lâm Tử Lam thật kinh ngạc.

Ngày hôm qua lúc bọn họ đi ngủ, đôi môi của Mặc Thiếu Thiên bầm đen, sắc mặt cũng mờ nhạt đen, nhưng bây giờ nhìn lại có vẻ như, đã khôi phục hoàn toàn.

Hơn nữa, đôi môi hiện ra màu sắc, làm cho người ta nhìn rất muốn ăn.

Phụ nữ cũng có một loại cảm giác, chính là nghĩ muốn âu yếm.

Thời điểm Lâm Tử Lam nhìn tới bộ dạng này của Mặc Thiếu Thiên, trong đầu chính là ý nghĩ này.

Hơn nữa, da của Mặc Thiếu Thiên không tính là rất đen, nằm ở trên giường như vậy, ngũ quan trên dưới hết sức tinh xảo, xem ra, một bộ dạng yêu nghiệt.

Nhưng dù sao, Lâm Tử Lam đối mặt với gương mặt của Tiêu Dật trong thời gian dài, đối với đàn ông đẹp trai cũng có khả năng miễn dịch rồi, Lâm Tử Lam đi tới, nhìn Mặc Thiếu Thiên.

Độc tố rõ ràng đã được giải trừ.

Nếu không, cũng sẽ không biến thành bộ dạng như bây giờ!

Chỉ là nghĩ đến Tô Cẩn Nhi, không ngờ máu của cô ấy thế nhưng có thể giải độc, trong nháy mắt, cô lại cảm thấy mở mang kiến thức.

Thế giới rất to lớn, thật là cái gì cũng có.

Đang lúc Lâm Tử Lam hết sức ngẩn người, căn bản không có chú ý tới, người trên giường mí mắt bỗng nhúc nhích.

Phục hồi tinh thần lại, Lâm Tử Lam liếc mắt nhìn Mặc Thiếu Thiên vừa muốn vươn tay kiểm tra vết thương của anh, vậy mà, Mặc Thiếu Thiên bất thình lình mở mắt ra, đột nhiên nắm tay Lâm Tử Lam, kéo cô tới trước mặt.

Động tác quá mạnh, Lâm Tử Lam sợ hết hồn, hoàn hồn nhìn lại, lại thấy Mặc Thiếu Thiên mở mắt, một khắc kia, trong đầu Lâm Tử Lam dường như thoảng qua cái gì, nhưng cô lại không nắm bắt được.

Mặc Thiếu Thiên cũng không ngờ, mở mắt liền thấy Lâm Tử Lam , một khắc kia, anh cho là mình đang nằm mơ.

Ở trong mơ, anh mơ thấy biết bao nhiêu lần, gặp cô, nhưng mỗi một lần, cũng sẽ từ trong mộng giật mình tỉnh lại.

Mà bây giờ, nhìn Lâm Tử Lam, Mặc Thiếu Thiên không dám nhúc nhích, chỉ sợ vừa động, Lâm Tử Lam sẽ giống như ở trong mơ biến mất.

Cho đến khi, Lâm Tử Lam mở miệng.

“Anh. . . . . . Anh đã tỉnh! ?” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên hỏi, bị anh nắm như vậy, cũng không phải là ghét, chỉ là theo thói quen nghĩ đẩy anh ra.

Nghe được âm thanh, thiên tài Mặc Thiếu Thiên rung động, “Tử Lam. . . . . .”

“Anh trước tiên có thể buông tôi ra, sau đó nói gì thì nói!” giọng của Lâm Tử Lam, còn mang theo nhàn nhạt xa cách.

Nghe thấy thế, Mặc Thiếu Thiên chau mày lại, tuy nhiên không có buông ra, anh sẽ không buông tay.

Ở trong mơ bao nhiêu lần cũng sẽ không buông tay, hiện tại, càng sẽ không!

“Anh trước tiên buông tôi ra!” Lâm Tử Lam lần nữa nói.

“Không buông!” Mặc Thiếu Thiên nói chắc chắn, vừa buông tay, anh sẽ không thấy .

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, nghĩ đến những lời ngày hôm qua Hi Hi nói, chẳng lẽ
anh ta cho là đang nằm mơ chứ!

Suy nghĩ một chút, Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, “Mặc Thiếu Thiên, anh trước hết buông tôi ra, tôi cũng sẽ không chạy mất!” Lâm Tử Lam nói.

Nghe thấy thế, Mặc Thiếu Thiên nhíu nhíu mày, lúc này, Lâm Tử Lam không cẩn thận động đến vết thương của anh, Mặc Thiếu Thiên rên lên một tiếng, trên người truyền tới đau đớn, khiến Mặc Thiếu Thiên nhận thức được, anh không phải đang nằm mơ!

“Anh làm sao vậy? Không có sao chứ! ?” Lâm Tử Lam không cẩn thận đụng phải vết thương của Mặc Thiếu Thiên, lập tức lo lắng hỏi.

Lúc này, ánh mắt Mặc Thiếu Thiên, nhìn Lâm Tử Lam, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của cô chân thực hiện ra trước mặt của anh thì thiên tài Mặc Thiếu Thiên chợt nhớ tới, thời khắc trước khi anh hôn mê, rõ ràng thấy Lâm Tử Lam đứng trước mặt của anh. . . . . .

Một giây sau, Mặc Thiếu Thiên lần nữa kích động giữ chặt cổ tay Lâm Tử Lam , đè cô ở trên giường.

Lâm Tử Lam vừa kinh ngạc. . . . . .

Cần kinh ngạc như vậy sao! ?

“Lâm Tử Lam, em không có chết phải không! ?” Mặc Thiếu Thiên đè Lâm Tử Lam xuống giường nói, nhìn anh trầm giọng hỏi, trong lời nói, hết sức vui mừng.

Nhìn anh đè mình xuống, đáng chết Lâm Tử Lam không thích tư thế này.

Khi nghe lời Mặc Thiếu Thiên nói, Lâm Tử Lam nhìn anh, “Dĩ nhiên không có, chưa chết, anh bây giờ đang đè quỷ hả! ?”

Mặc Thiếu Thiên, “. . . . . .”

Chỉ là, là phong cách của Lâm Tử Lam!

Lời nói ra mà không làm cho người ta kinh ngạc thì chết cũng không chừng!

“Chết tiệt, em ở chỗ nào! ?” Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam hỏi, giận dữ.

Trong một thời gian dài, tình cảm ở trong lòng tích góp từng chút một, trong nháy mắt bộc phát, Mặc Thiếu Thiên nghĩ nhớ Lâm Tử Lam, hận không được tự tay bóp chết cô!

Lâm Tử Lam “. . . . . .”

Nhìn dáng vẻ tức giận của Mặc Thiếu Thiên như thế, trong lòng của Lâm Tử Lam lại xẹt qua một tia cảm động. . . . . .

Cô dường như hiểu rõ cảm xúc của người đàn ông trước mặt này.

Một loại nhớ nhung đến mức tận cùng, sắp đến trạng thái điên.

“Tôi không có chết, luôn luôn ở nơi này!” Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên thật bình tĩnh mà nói.

Lúc này, nghe được câu này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, ánh mắt luôn luôn sâu thẳm không lường được, vào giờ phút này thế nhưng trong suốt bình tĩnh.

Một khắc kia, Lâm Tử Lam còn muốn nói điều gì, nhưng nhìn đến ánh mắt của Mặc Thiếu Thiên, trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Lúc này, Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, tay, nhẹ nhàng vuốt ve mặt của Lâm Tử Lam.

Lâm Tử Lam nhìn, muốn nói cái gì, nhưng là vào giờ phút này, cái gì cũng nói không nên lời.

Lúc này, Mặc Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, tay nhè nhẹ ôm lấy mặt của cô “Em có biết không, trong mơ, anh nằm mơ thấy qua bao nhiêu lần như thế này? Mỗi lần, chỉ cần em cười một tiếng, sẽ biến mất không thấy gì nữa. . . . . .” Mặc Thiếu Thiên nói.

Sau đó tay của anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô “Anh rất sợ, đây cũng là giấc mơ. . . . . .”

Mặc Thiếu Thiên nói, tay đang ôm mặt của Lâm Tử Lam, cũng có chút run rẩy.

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, nghe lời của anh nói, nhìn bộ dáng của anh, thế nhưng vào giờ phút này, cái gì cũng nói không nên lời.

Lâm Tử Lam cho là, có thể hưởng thụ nhớ nhung của anh, nhưng một giây sau, cô cảm thấy, cô suy nghĩ nhiều quá!

Mặc Thiếu Thiên nhìn Lâm Tử Lam, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, “Nếu không có chuyện gì, tại sao không liên lạc với anh! ?”

Lâm Tử Lam “. . . . . .”

Lâm Tử Lam vừa định khích lệ người đàn ông tuyệt hảo này, trong nháy mắt, Mặc Thiếu Thiên biến thành như vậy.

“Tôi. . . . . .”

“Em có biết anh tìm em trong bao lâu không! ?” Mặc Thiếu Thiên hỏi.

Mặc dù nói là hỏi, nhưng trong lời nói, lại mang theo rất nhiều tình cảm phức tạp, cảm kích, tức giận, may mắn, nhớ nhung. . . . . .

Lâm Tử Lam nhìn Mặc Thiếu Thiên, suy nghĩ một chút, vừa muốn mở miệng, lúc này, Mặc Thiếu Thiên đột nhiên đưa mặt đến, hướng về phía môi của Lâm Tử Lam liền hôn xuống.

Hôn bá đạo, điên cuồng, trực tiếp cạy môi của Lâm Tử Lam ra, hướng về phía côg chính là một hồi cuồng quét!

Lâm Tử Lam sửng sốt.

Không ngờ Mặc Thiếu Thiên thế nhưng trực tiếp như vậy, hơn nữa, bá đạo, mạnh mẽ như thế!

Thời điểm Mặc Thiếu Thiên hôn lên, Lâm Tử Lam giống như có cảm giác đã từng quen biết, nhưng căn bản không còn kịp suy nghĩ nữa, Mặc Thiếu Thiên hôn, hôn đến nỗi, làm cho cô chống đỡ không được.

Lúc này, Lâm Tử Lam còn không có phản ứng kịp thời, chuyện tiếp theo còn kích thích hơn, tay của Mặc Thiếu Thiên hướng thẳng tới bộ ngực mềm mại của Lâm Tử Lam, trực tiếp vuốt ve bộ ngực mềm mại của Lâm Tử Lam!

Đối với Mặc Thiếu Thiên mà nói, nhớ nhung, phải dùng cách này trực tiếp thể hiện là tốt nhất.

Hiện tại, Mặc Thiếu Thiên không thể lập tức ăn Lâm Tử Lam, nuốt vào trong bụng mình, chỉ sợ cô sẽ lần nữa biến mất .

Lâm Tử Lam bị hôn, rất muốn kháng cự, nhưng Mặc Thiếu Thiên dùng sức, lâm Tử Lam đột nhiên khẽ rên lên. . . . . .

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện