Gia Đình Cực Phẩm Cha Cường Hãn Con Trai Thiên Tài Mẹ Phúc Hắc

Phụ Tử Mặc Gia Náo Nhiệt


trước sau

Mười mấy tiếng ngồi máy bay, rốt cuộc cũng về tới thành phố A.

Trên đường trở về, Hi Hi có vẻ cực kỳ hưng phấn.

Cuối cùng, mọi thứ cũng kết thúc, mẹ trở về bình an, cha cũng khôi phục bình thường, cho nên Hi Hi cảm thấy, sau cơn mưa trời quang mây tạnh, bé thập phần vui vẻ.

Hoa Hồng ngồi bên cạnh Hi Hi, cô cũng không hề rời đi.

Vừa vặn, đến thành phố A đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Trước khi Mặc Thiếu Thiên quay về, đã gọi điện thoại trước, cho nên vừa xuống máy bay, đã có người đến đón.

Trong số những người đến đón anh, không chỉ có Vân Dục và Tiếu Ly, còn có Mặc Lão !

Trong ba tháng sống cùng nhau, quan hệ giữa Mặc Lão và Hi Hi thay đổi một cách rung chuyển, tuy rằng thỉnh thoảng hô to đối với Hi Hi, nhưng, Hi Hi biết, Mặc Lão thực thích bé, hơn nữa cũng chỉ vì muốn tốt cho bé, cho nên bé cũng thật thích Mặc Lão.

Có điều, quan hệ giữa cha và ông nội, ngoại trừ thỉnh thoảng gai gắt đôi bên vài câu, cho dù như vậy, bất quá Hi Hi nghĩ, có bé ở chính giữa, mỗi quan hệ giữa cha và ông nội, nhất định sẽ chuyển biến tốt đẹp.

Cho nên, vừa xuống máy bay, Hi Hi chạy thẳng đến Mặc Lão nhào vào trong lòng của ông.

Mặc Lão mắng yêu vài câu, "Ông còn tưởng rằng cháu chết bên ngoài không trở lại nữa chứ! " Mặc Lão mắng nói, mặc dù là mắng, nhưng trong lời nói mang theo một cổ lo lắng.

Hi Hi đứng ở nơi đó, nghe Mặc Lão mắng mình, ủ rủ mở miệng, "Ông nội, ông cũng đừng mắng cháu nữa , thực sự cháu thiếu chút nữa đã chết ở bên ngoài, chẳng lẽ ông thực sự hi vọng đoạn tử tuyệt tôn ư, ông đang nguyền rũa cháu ư ! " Hi Hi nói.

Nghe thế, Mặc Lão lập tức thay đổi sắc mặt, "Xảy ra chuyện gì? Làm sao sẽ chết, cháu có bị thương ở đâu không! ? " Mặc Lão lập tức lo lắng nhìn Hi Hi hỏi.

"Cháu…!”

"Cha cháu không bảo vệ cháu thật tốt sao? Ông biết ngay mà, nó căn bản không bảo vệ được cháu... " Mặc Lão tức giận hô.

Hi Hi quay đầu lại nhìn vừa lúc nhìn thấy cha, rất sợ cha sẽ nghe được những lời vừa rồi lại cùng Mặc Lão đấu võ mồm, ngay sau đó Hi Hi nhanh chóng mở miệng, "Ông nội, cháu không sao, không có việc gì rồi..."

"Không được, cháu theo ông trở về, phải làm kiểm tra một chút mới được! " Mặc Lão nói, sau đó quay đầu lại nhìn quản gia đang đứng phía sau, "Lập tức gọi điện thoại cho bác sỉ Lý, bảo ông ta lặp tức đến nhà ! " Mặc lão thập phân nghiêm khắc nói.

Ngay sau đó Hi Hi, "#¥@¥#%..."

Hi Hi thực sự không biết nên nói cái gì cho phải.

Lúc này, Mặc Lão nhìn Lâm Tử Lam đang đứng phía sau, trong tức khắc, kinh ngạc không thôi, sau đó lại nhìn Hi Hi, "Mẹ cháu thực sự không chết ! ?"

Hi Hi gật đầu, "Dĩ nhiên, không chỉ không chết, hơn nữa, thân thể hoàn toàn tốt ! " Hi Hi nói.

Tử Lam đứng ở phía sau, nhìn Mạc lão và Hi Hi trò chuyện vui vẻ với nhau, cô có thể nhìn ra, ông lão này, thực thích Hi Hi, tuy rằng vừa gặp mặt liền chửi mắng một trận, nhưng cũng chỉ vì quá lo lắng cho Hi Hi !

Phát hiện ánh mắt Mặc lão nhìn qua, Tử Lam hướng ông cười khách sáo, giống như đang chào hỏi ông.

Mặc Lão dường như có điều suy nghĩ nhìn Tử Lam, sau đó gật đầu, ông cũng từng gặp vô số trường hợp, mặc dù nói thẳng ra ông vẫn không tin một người đã chết còn có thể sống lại, nhưng ông tin tưởng, vẫn có một số trường hợp ngoại lệ !

"Không có việc gì là tốt rồi ! " Mặc Lão nói.

Ông cũng biết, ba tháng vừa qua, ai cũng đều cho rằng Lâm Tử Lam đã chết, tình trạng của Hi Hi và Mặc Thiếu Thiên ra sao, hôm nay, Lâm Tử Lam có thể còn sống trở về, âu cũng là một loại may mắn.

Hơn nữa, khi bọn họ tổ chức buổi lễ đính hôn, Mặc Lão cũng cảm thấy bản thân đối với cô gái này cũng không chán ghét, hôm nay nhìn cô có thể bình an trở về, tảng đá đè nặng trong lòng cũng coi như được buông xuống.

Chỉ là...

"Vậy, đứa bé trong bụng ra sao ! ? " Mặc Lão chợt nhớ tới điều gì đó hỏi, liếc nhìn bụng Tử Lam, rất là bằng phẳng.

Đứa bé? Tử Lam nhíu mày, nhìn về phía bọn họ.

Hỏi ra những lời này, Hi Hi cả kinh, vội vã cho Mặc Lão nháy mắt, "Đứa bé nào, ông nội, ông đang nói gì đấy !"

"Chính là... " Nói được một lúc, Mặc Lão mới nhìn thấy ánh mắt Hi Hi ra hiệu, ông ngây ngẩn cả người, sau một lúc mới lĩnh hội được ý tứ của Hi Hi, "Nga, ông nhớ nhầm rồi..."

Hi Hi nhanh chóng nói gằn, "Ông nội, lớn tuổi rồi nên hồ đồ sao!"

"Tiểu tử thối, cháu dám nói ông thế kia ư ! " Mặc Lão trách cứ.

"Được rồi, cháu có lỗi, có lỗi... " Hi Hi lập tức nhận sai.

Tử Lam đứng ở một bên, nghe lời nói vừa rồi của hai ông cháu..., chân mày hơi nhăn lại, cũng không quên những gì vừa rồi Mặc Lão đã nói.

Đứa bé, chuyện về đứa bé là sao?

Chẳng lẽ, bọn họ còn có chuyện gì muốn gạt cô sao?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng Tử Lam cũng không biểu hiện ra ngoài, nhưng cô dám khẳng định, nhất định còn có chuyện gì đó !

Mà bên kia.

Vân Dục và Tiếu Ly đang đứng trò chuyện cùng với Mặc Thiếu Thiên.

Thấy anh trở về, Vân Dục vươn nắm tay tại trên ngực Mặc Thiếu Thiên đập một cái, "Thế nào? Tôi cho rằng, cậu đã bị Tiêu Dật giam lỏng không về được ! " Vân Dục nói.

Nghe thế, Mặc Thiếu Thiên bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, "Lời này, nói ngược rồi !"

Cho dù ở trên địa bàn của Tiêu Dật, nhưng lần này, anh hoàn toàn chiến thắng.

Vân Dục cười, "Được rồi, tôi biết uy phong của cậu ! " Chuyện này, đã sớm truyền khắp nơi.

Mặc Thiếu Thiên cười.

Lúc này, Tiếu Ly nhìn Mặc Thiếu Thiên, sau đó nhìn lướt qua Tử Lam, khóe miệng nhếch lên cười yếu ớt, "Cậu rất may mắn, ông trời rất ưu ái cậu, không đem cô ấy mang đi !"

Nói đến chuyện này, Mặc Thiếu Thiên cũng cười nụ cười, anh từng cho rằng, đời này số phận không tốt lắm, nhưng sau khi trãi qua chuyện của Lâm Tử Lam, anh thầm nghĩ, ông trời cũng quan tâm ưu ái đến danh một lần, cũng không có mang cô rời khỏi anh!

Mặc Thiếu Thiên gật đầu, "Ân !"

Tiếu Ly nhếch lên cười khổ.

Mặc Thiểu Thiên biết, giờ này khắc này, tâm tình của Tiếu Ly cũng không hơn gì.

Đồng dạng chuyện này, Lâm Tử Lam và bạn gái của Tiếu Ly đều gặp phải cùng một trường hợp, anh có thể tìm được Lâm Tử Lam trở về, nhưng bạn gái của cậu ấy cũng không có tìm được, Mặc Thiếu Thiên có thể hiểu rõ tâm tình hiện giờ của Tiếu Ly ra sao.

Mặc Thiếu Thiên vươn tay vỗ nhẹ vai Tiếu Ly, "Nếu như đổi thành trước đây, có thể tôi sẽ khuyên cậu buông tay, nhưng hiện tại, sẽ không !"

Mặc Thiếu Thiên vừa nói vừa đưa mắt nhìn Lâm Tử Lam, "Tuy rằng một người ba tháng, một người hai năm, nhưng tôi tin tưởng, nhất định một ngày nào đó
sẽ có tin tức !"

Nghe Mặc Thiếu Thiên nói..., khóe miệng Tiếu Ly ngoéo ... một cái, gật đầu.

Thật ra, cậu cũng biết, nếu có tin tức như đã nói, thì anh sớm có rồi, bất quá cho đến bây giờ, cũng do chính bản thân cậu không chịu buông tha mà thôi !

Vân Dục lặng lẽ đứng một bên nhìn, mỗi lần nói đến cái đề tài nặng nề này, đều do cậu đứng ra kết thúc.

"Được rồi, Thiếu Thiên đã trở về, trước hết để cho cậu ấy sớm quay về nghỉ ngơi, có chuyện gì, hôm nào chúng ta bàn lại ! " Vân Dục nói.

Tiếu Ly gật đầu.

Mặc Thiếu Thiên nhìn theo bóng dáng Lâm Tử Lam, khóe miệng ngoéo ... một cái.

Vân Dục chợt nhớ tới điều gì, nhìn Lâm Tử Lam, "Cô ấy thực sự, cái gì cũng đều không nhớ?"

Nhắc đến việc này, sắc mặt Mặc Thiếu Thiên cũng không có bao nhiêu biến hóa, so sánh với Tiếu Ly mà nói, anh thực sự may mắn rất nhiều.

Mặc Thiếu Thiên nhẹ gật đầu.

Tử Lam cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình, cô quay đầu nhìn lại, liền chạm phải ánh mắt của Vân Dục.

Lần đầu tiên nhìn vào đôi mắt của Vân Dục, Tử Lam đã cảm thấy, nam nhân này, rất dịu dàng phiêu dật !

Vân Dục hướng Tử Lam cười, sau đó chào hỏi xã giao, "Tử Lam, đã lâu không gặp !"

Tử Lam chỉ nhíu nhíu mày.

Cô biết, người này chính là huynh đệ của Mặc Thiếu Thiên, vậy cô cũng quen biết sao?

Nhìn dáng vẻ nhíu mày suy nghĩ của Tử Lam, Vân Dục bỗng nhiên cười châm biếm, "Thực sự không nhớ tôi sao! ?"

Tử Lam cũng chỉ cười, gật đầu, "Thật ngại !"

"Không quan hệ, tên của tôi là Vân Dục, cô có thể một lần nữa nhận biết tôi ! " Vân Dục cười nói, sau đó hướng Tử Lam vươn tay.

Tử Lam cũng cười, lúc này, mới tỉ mỉ đánh giá nam nhân có tên là Vân Dụcđang đứng trước mặt mình, cả người anh mặc một màu trắng, xem ra, rất đẹp trai, không nên nói đẹp trai, mà là rất phiêu dật, tiêu sái, giống như không nhiễm bụi trần.

Anh ấy và Mặc Thiếu Thiên đều cho người ta có cảm giác, hoàn toàn đối lập với nhau.

Mặc Thiếu Thiên kiêu ngạo, giống như sư tử mạnh mẽ trên thảo nguyên, tràn đầy dã tính, mà Vân Dục lại rất phiêu dật, làm cho người ta sinh ra cảm giác, dường như được gặp phải mỹ nam thời cổ đại.

"Chào anh ! " Tử Lam cười và bắt tay với Tiêu Dật.

Mặc Thiếu Thiên nhìn về phía Tiếu Ly.

"Cậu ấy là Tiếu Ly, trước kia em cũng đã từng gặp qua ! " Vân Dục giới thiệu.

Tiếu Ly ít nói, cảm giác có chút lạnh lùng, Tử Lam nhìn, gật đầu.

Lúc này, Tiếu Ly nhìn Tử Lam, phục hồi tinh thần lại, cũng đưa tay ra, "Tiếu Ly !"

Tử Lam cười cười, cũng nắm tay.

Tuy rằng Tiếu Ly sinh ra cảm giác anh có chút lạnh, so với Vân Dục, Mặc Thiếu Thiên cảm giác đều bất đồng, nhưng Tử Lam cũng không chán ghét Tiếu Ly, thậm chí cô cảm thấy, sở dĩ Tiếu Ly trở nên lạnh lùng, chắc có lẽ cũng có tâm sự riêng của bản thân.

Chỉ là hiện tại có ý kiến gì, Tử Lam cũng đều để ở trong lòng, tốt nhất đợi sau này hỏi Hi Hi một chút sẽ tốt hơn, tránh cho nói sai điều gì.

Đúng lúc này, Hi Hi chạy tới, "Vân Dục thúc thúc, Tiếu Ly thúc thúc ! " Hi Hi cười chào hỏi.

Thấy Hi Hi, Vân Dục thậm chí có thể thấy được tương lai, tiền đồ rộng mở.

"Bảo bối ! " Vân Dục cười gọi một tiếng, sau đó đem bé ôm vào lòng, "Vân Dục thúc thúc tìm cháu có chuyện thương lượng !"

Lúc này thương lượng, Hi Hi chỉ biết, Vân Dục nhất định có chuyện muốn tìm bé hỗ trợ.

Hi Hi cười, "Vân Dục thúc thúc, chuyện này không thành vấn đề, hôm nào chúng ta cùng nhau bàn bạc!”

"Ok, thúc sẽ chọn một thời gian thích hợp! " Vân Dục nói.

Hi Hi cười.

Mặc Lão đã đi tới, "Được rồi, nếu như không có chuyện nữa..., đi về trước đi !"

Hi Hi tán thành gật đầu, thật đói nga, bé muốn có một bữa cơm đầy những món ăn yêu thích !

Mặc Thiếu Thiên cũng không nói gì, tiếp đó, cáo biệt cùng Vân Dục, Tiếu Ly xong, liền trở về Mặc gia.

Nếu như không phải Mặc Lão tự mình đến đón, Mặc Thiếu Thiên xác định chắc chắn không mang theo hai mẹ con bọn họ trở về.

Bất quá, Mặc Lão cũng đã tới tận đây, Mặc Thiếu Thiên cũng không có lời nào để từ chối!

Ngay sau đó, chiếc xe của Mặc gia đã dừng trước cửa ra vào, nhìn thấy Mặc Lão, tài xế xuống xe cung kính mở cửa.

Hi Hi ngồi trên xe, có chút hưng phấn, "Ông nội, ông lại mua cả chiếc Bentley nga, thực sự xa xỉ nga! " Hi Hi nói.

Chiếc Bentley vừa lớn lại vừa dài!

Mặc lão ho khan một tiếng, "Không lái Bentley đến đây, thì sao có thể đem các ngươi tất cả đều mang về !"

Ông biết, số người hôm nay về nhà rất nhiều…

Hoa Hồng chỉ ngồi yên lặng một bên, bảo trì trầm mặc, lúc này toàn nói về chủ đề gia đình, cô không tham dự.

Tuy nhiên, Mặc Thiếu Thiên ngồi một bên âm dương quái khí mở miệng, "Cũng không phiền ba cho người đến dẫn bọn con trở về !"

Vừa nghe lời này, Mặc Lão tức giận bộc phát, "Cậu nói cái gì? Cậu nghĩ rằng tôi đến đây là để đón cậu sao? Không thích thì mau lăn xuống, ai bảo cậu ngồi lên chứ! " Mặc Lão lấy giọng điệu trưởng bối nói.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện