Chỉnh sửa: Zừaaa┃Đọc kiểm: Red Tea
Người trưởng thành bình thường thể chất cấp F nếu liên quan tới thừa kế di sản văn hóa phi vật thể thì ai còn quan tâm tới vế trước nữa!
Nhất là giống như thực đơn thời khoa học kỹ thuật phục hưng phương Đông cổ với nghệ thuật thêu thùa thủ công truyền thống Á Âu vừa nghe đã rất hiếm thấy kết hợp với thể chất F lại đặc biệt hợp lý.
Ms cá hố không quan tâm tới Lăng Dục Cẩn và Lăng Thanh Huyền nữa, cùng ngày đã tranh quyền phỏng vấn, cẩn thận tìm hiểu công việc của bố mẹ Lăng.
Những lời vừa rồi là Lăng Điềm Điềm trộm chỉ, bố mẹ Lăng không ngờ phản ứng sẽ lớn như thế, đến lúc thực sự bị hỏi mới chậm rãi giải thích: “Không lợi hại như cô nói đâu, chúng tôi chính xác là đầu bếp và thợ thêu.
”
“Đầu bếp? Ngài có thể nói tên mấy món ăn cụ thể không? Có thể cho tôi xem mấy tác phẩm thêu không?” Ms cá hố, à nhầm, chủ biên Eddie trừng tròng mắt hơi nhiều lòng trắng đến tròn xoe, cô luôn cảm thấy hai cao nhân trước mặt đang khiêm tốn.
Gần đây Liên Bang rất coi trọng nghiên cứu lịch sử, trừ chiến giáp, phương tiện cơ giới chuyên nghiệp, phương diện nghiên cứu văn tự cổ cũng rất có tiếng, Eddie đã từng gặp một số người thừa kế nghề thủ công, kỹ nghệ, trên người những người theo đuổi tự nhiên khá bài xích khoa học này, cô cảm nhận được thái độ của họ rất bao dung ôn hòa.
Nên Eddie nhìn bố mẹ Lăng bằng ánh mắt hiểu rõ khiến họ mơ hồ chẳng hiểu cô có ý gì cả.
“Tôi thạo món cay Tứ Xuyên nhất, món Quảng Đông cũng khá, sau này nghiên cứu thêm dược thiện, chính là nấu thuốc Đông y thích hợp để thuốc có thể phát huy dược tính.
” Bố Lăng sống lại chẳng mở được bàn tay vàng nào nhưng lại làm tròn được giấc mộng làm đầu bếp, đường đường chính chính bái thầy học nghề, kỹ thuật dùng dao, điểm tâm đều khá, về sau còn vì để quán ăn có địa vị cao cấp xa hoa mà đón đầu trào lưu, mời một vị thầy thuốc Trung y già làm thầy, học mấy món dược thiện đặc biệt.
Ô mài gót, mấy món này không phải đều thất truyền rồi sao? Còn có dược thiện, thuốc đông y thần kỳ có thể nấu lên ăn à?
Còn mẹ Lăng thì đưa túi tiền đem bên người cho Eddie xem, đời trước bà là thợ thêu của một phường thêu nhỏ ở Thượng Hải, từ nhỏ đã học cầm kim thêu hoa, chưa từng đọc sách hay ra cửa, phường thêu đại khái là hình thức sản xuất dây chuyền sơ khai, sau này thì bị máy móc phương Tây chèn sập tiệm, rồi thì chiến tranh xảy ra, thợ thêu nhỏ bé cơ hồ không có năng lực sinh tồn chết vì nạn đói.
Vì ở phường thêu có rất nhiều sư phụ kỹ nghệ tinh xảo nên mẹ Lăng vẫn luôn định vị trình độ của mình ở mức rất thấp, hơn nữa lúc ấy phần lớn người trong phường thêu đều có thể thêu mà không cần hình vẽ, chỉ có bà kỹ thuật chưa chín lúc nào cũng cần vẽ trước.
Trước đó người nhà nghe mẹ nói có thể thêu nhưng trình độ không cao cũng không nghĩ gì nhiều, đến một lần cả nhà xem tivi, có tiết mục đang thưởng thức một bức thêu hai mặt, MC đang khen kỹ thuật thêu tinh xảo biết bao thì mẹ Lăng đột nhiên nổi giận: “Không đúng, không phải, hoa lá chim thú trong bức thêu này phải linh động chứ không phải hình dáng, bức thêu này là chết!”
Tối đó mẹ Lăng để người vẽ giỏi nhất trong nhà là Lăng Dục Cẩn vẽ cho mình một bức tranh, nửa tháng sau người nhà nhìn bức tranh thêu dài hai mét rộng nửa mét, cùng im lặng.
Trâu bò không đáng sợ, đáng sợ là đã trâu bò còn không tự biết mình trâu bò!
Dù chuyện này khiến mẹ Lăng mở shop trên taobao nhận đơn đặt hàng dưới sự cổ vũ của người nhà nhưng dù có bao nhiêu đánh giá năm sao cũng không an ủi được tự tin đã bị những sư phụ đời trước đả kích tới nát, mẹ Lăng luôn cho là trình độ thêu của mình chỉ ở mức trung bình đã khiến Eddie sợ hãi vì sự ung dung bình thản của mình.
Ahuhu, Eddie ít ra cũng là một Lam Phú Mỹ, nhưng cô sống tới tuổi này cũng chưa có được một món đồ thêu phương Đông xa xỉ chân