Không hiểu vì sao nhắc tới bộ tộc ăn thịt người phản ứng đầu tiên của Lăng Dục Cẩn là nhớ tới phim hoạt hình “Tom & Jerry”, những người có đôi môi lạp xưởng, da đen, đầu cài lông chim, tay ôm nồi lớn, tay vỗ miệng kêu a a ô ô chạy tới, ừm, đặc biệt là chân to để trần.
Khụ khụ, giờ nghĩ cái này thì lệch pha quá phải không?
Lăng Dục Cẩn kịp thời dừng lại, cẩn thận nghĩ, cảm thấy phản ứng của Lăng Điềm Điềm lúc nãy cần được cân nhắc.
Đầu tiên nếu trên hành tinh này tồn tại mối nguy mà ngay cả Lăng Điềm Điềm cũng khó giải quyết thì Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm khỏi cần cố quá, quá cố luôn là cái chắc.
Tiếp theo thì Lăng Điềm Điềm đã sớm không còn là mầm nhỏ chăm chăm muốn ăn linh hồn xuyên không nữa, dựa vào độ quan tâm của nó với người nhà họ Lăng thì nó ấp úng không chịu nói thật mà bảo mệt mỏi chủ động yêu cầu chui vào túi ngủ, đây là biểu hiện của có tật giật mình, chắc chắn đã làm gì đó sau lưng cậu.
Cuối cùng ban tổ chức chắc chắn không có gan thả đám thí sinh ưu tú ngàn chọn vạn tuyển tới một nơi có nguy hiểm tới tính mạng, bên ngoài họ nói thăm dò chưa tới 50% nhưng Lăng Dục Cẩn dám cá với cái cách lấy góc quay thuần thục thế kia kiểu gì chương trình cũng đã dò đường, thậm chí là đi thử trước rồi.
Lăng Dục Cẩn chắc mẩm trong lòng, cậu cẩn thận nhìn mảnh xương trong tay: “Anh, anh không thấy quái lạ sao?”
Loại văn tự này nếu đã xuất hiện ở sách trong thư viện trường thì trong cả trăm thí sinh như này người có thể hiểu được sẽ không chỉ có một mình Lăng Dục Cẩn.
Đừng coi thường thí sinh dự thi, có thể qua được vòng báo danh, cuối cùng đứng ở đây sao có thể là người tầm thường, Lăng Dục Cẩn không dám nói tất cả thí sinh đều không thể coi thường, nhưng lúc tập hợp cậu đã thấy không ít đối thủ đáng gờm.
Khí tràng bắt được bằng trực giác chưa từng sai lầm.
“Nếu đây là tình tiết trong tiểu thuyết chắc chắn sẽ bị soi lỗi, ai lại đem thần chú viết luôn bên cạnh? Giống như là đặc biệt viết để người ta biết vậy.
” Lăng Kiệt Sâm cầm mảnh xương lên, nhìn chữ viết lít nha lít nhít bên trên, để thần chú ngay cạnh bột phấn nguy hiểm có thể ăn mòn thân cây khác gì để hướng dẫn sử dụng gần vũ khí?
Này là dân bản địa tự tin thái quá rằng không ai đọc được?
Hay đang phô trương thanh thế để giấu diếm cái khác?
“Chỗ này có lỗi chính tả, đúng là hết nói nổi mà!” Lăng Dục Cẩn đọc hết chữ trên xương rồi cười chỉ vào một ký tự: “Em thấy bộ tộc ăn thịt người biết ma pháp có lẽ không đáng sợ như chúng ta tưởng.
”
Không có quy định nào nói rằng xương trắng sau khi bị nấu chín chắc chắn sẽ bị ăn.
Là do Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm nghĩ theo lối mòn.
Nhỡ đâu cách dân bản địa xử lý thi thể mắc dịch bệnh chính là dùng nhiệt độ cao khử trùng trước rồi mới chôn thì sao?
Giả thuyết nào cũng có khả năng xảy ra, thực tế còn cần hai người đi xác minh.
Để đảm bảo an toàn Lăng Dục Cẩn với Lăng Kiệt Sâm đều lặng lẽ tiếp cận bộ tộc của dân bản địa.
Thảm thực vật rừng mưa như quân xâm lược chiếm đoạt mọi không gian, nếu dân bản địa muốn tranh chỗ sinh tồn thì cần phòng ngừa cây cối xâm lấn, họ không ngại khổ chở đá từ sông tới phủ kín mặt đất, dùng vôi và bột phấn khác hút ẩm, đề phòng hạt giống bay xuống bén rễ nảy mầm.
Sức mạnh của con người khi chống lại thiên nhiên vô cùng đáng nể.
Hai anh em chưa kịp cảm khái hàng rào dây leo bảo vệ quanh bộ lạc đã thấy năm cái nồi lớn trên bãi đất trống, mỗi nồi chứa ba người.
Chưa cần nhìn đồ rằn ri giống Lăng Dục Cẩn mà mấy người này mặc thì chỉ cần xem mấy đồ vứt xung quanh cũng đủ biết mười lăm người này đều là thí sinh, sau khi bị bắt thì bị ném vào nồi.
Khung cảnh rõ ràng rất tàn bạo tanh máu nhưng Lăng Dục Cẩn lại thấy buồn cười.
Lăng Thanh Huyền từng nói sinh vật thường xuyên nhiễm mùi máu tanh tự mang khí tràng, rất khó giả mạo, động vật ăn thịt vì sinh tồn có khí tràng thuần túy pha chút mỏi mệt, cá biệt có những kẻ săn mồi tàn bạo, trong mắt có bóng nâu đỏ vĩnh viễn không tan.
“Nên nếu gặp được loại giết chóc vì đam mê thì cứ xiên luôn khỏi bàn.
” – Nguyên văn lời Lăng Thanh Huyền.
Lấy giết chóc áp chế giết chóc áp dụng với khủng long bạo chúa có hợp hay không để sau hãy bàn, nhưng hiện tại Lăng Dục Cẩn không cảm thấy chút ác ý nào từ những dân bản địa trên người bôi màu sặc sỡ đang vây quanh nồi.
Dù sao thí sinh quần áo chưa bị lột, đáy nồi lửa chưa nhen.
“Kẻ xâm nhập, các ngươi chính là bữa tối của chúng ta!” Một dân bản địa thân hình cường tráng hùng hổ cầm đồ vật giống cây thương tới trước năm nồi lớn, nói.
Sau đó đám thanh niên đứng sau hắn gầm lên trợ uy.
Mấy “kẻ xâm nhập” trong nồi nhìn dân bản địa thoạt nhìn dữ tợn nhưng sống chết không tới gần mình, run tới mệt đang muốn nghỉ ngơi, thậm chí có hai thí sinh to gan thử mở miệng nói chuyện với dân bản địa.
Quả nhiên trong nhóm thí sinh có người giống Lăng Dục Cẩn có thể đọc hiểu chữ viết, thậm chí nói được tiếng của dân bản địa.
Kể ra thí sinh tham gia cuộc thi này rất giỏi, đa phần đều là trẻ vị thành niên nhưng nhiều lĩnh vực có những người cả đời cũng không động đến lại hiểu, thậm chí không chỉ hiểu, nghe họ nói thì là tinh thông cả ngôn ngữ này