Mùa xuân vẫn còn đong đầy trong không khí cùng nếp sống hàng ngày ở thành Long Tích.
Trên những mái ngói, chim én đua nhau lượn bay theo đàn.
Dưới ánh nắng vàng xuyên qua mỗi con ngõ nhỏ xanh mướt màu rêu, hội chợ mừng xuân ngày qua ngày vẫn rộn ràng người tấp nập lui tới góp vui.
Hàn Quân Cát theo chân huynh đệ Hàn Quân Tường, vừa quan sát hội chợ vừa âm thầm cảm thán trong lòng.
Đã lâu lắm rồi hắn mới lại đến nơi đông đúc thế này, tham gia thứ hoạt động náo nhiệt thế này.
Từ khi thân thiết trở lại và nhận nhiệm vụ chăm sóc cho hai hài tử mỗi khi Chu Hàm bận rộn, hôm nay là lần đầu tiên y rảnh rỗi mà Hàn Quân Cát lại được ở bên hài tử.
Lúc nghe y nói cả hai muốn cùng hắn đến hội chợ, đơn giản chỉ là đi chơi với nhau, chẳng phải vì y bận việc gì, hắn có chút không tin phải hỏi lại.
"Ngươi có nghe lầm không? Hay là bọn chúng muốn đi với ngươi?"
Đang chấm điểm bài tập cho học trò, Chu Hàm đáp mà còn chẳng thèm ngẩng lên.
"Là Quân Tường đòi đấy.
Ngươi nghĩ nó còn chưa nói chuyện rành hay sao?"
Hàn Quân Cát không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
Nếu chuyến đi chơi này do Chu Minh Kiều vòi vĩnh, hắn vẫn có thể hiểu được.
Nhưng đây là Hàn Quân Tường muốn, thật sự khiến hắn phải hào hứng hơn vài phần.
Dù sao, đối với hắn, nó vẫn có rất nhiều lạnh nhạt từ sau khi hoà ly.
Ước muốn này, rõ ràng là chủ động làm lành.
Tận hưởng cảm giác thoả mãn đó trong chốc lát, lại hơi do dự, hắn kéo ghế ngồi xuống cạnh Chu Hàm.
"Ngươi có cùng đi không?"
Bờ vai y run khẽ.
Hàn Quân Cát không để thoát khỏi mắt thái độ hoảng hốt đó, nhất thời có chút tự trách bản thân gấp gáp.
Hôm trước, cả hai chỉ thiếu chút nữa là đã hôn nhau, nếu không phải do Chu Minh Kiều bất ngờ xen vào phá hỏng.
Từ khoảnh khắc đó, Hàn Quân Cát chợt nhận ra, lòng mình đang muốn gì, đang mong đợi điều gì, chỉ vì bản thân vẫn bị ám ảnh với lỗi lầm trong quá khứ mà chưa dám đối diện.
Hơn nữa, nụ hôn ấy cũng khiến hắn biết Chu Hàm chưa hoàn toàn từ bỏ hắn.
Nếu có thể, hắn muốn xin một lần nữa được ở cạnh y, thay đổi bản thân, chăm sóc y, chăm sóc các con.
Đương nhiên, mọi thứ đều cần được sự đồng ý của Chu Hàm.
Không nói đến bản thân Hàn Quân Cát đã quyết sửa chữa bản tính tự cao tự đại tự cho là đúng từng khiến gia đình đổ vỡ của chính mình, hắn vốn hiểu rõ dù có minh chứng được mình thay đổi đi nữa thì tình cảm của Chu Hàm vẫn là quan trọng nhất.
Nếu tình cảm đã phai nhạt, Hàn Quân Cát có trở nên tốt bao nhiêu cũng chẳng còn ý nghĩa.
Khi còn bên nhau, lúc đùa vui nhàn rỗi, Chu Hàm đã từng nói trong tình cảm Hàn Quân Cát vĩnh viễn không trưởng thành.
Chỉ vì hắn cho rằng nếu không có tình cảm thì chẳng ai có thể ở bên nhau.
Những kẻ cố chấp níu giữ nhau chỉ vì trách nhiệm hay thể diện thật thảm hại.
Quan điểm ấy khiến Chu Hàm cười nhạo hắn, cho rằng hắn mộng mơ kỳ quặc, ảo tưởng trẻ con.
Hắn lại chẳng quan tâm, còn chê bai ngược lại y.
Những ấu long ngây thơ mới thường đem những thứ to tát như trách nhiệm hay thể diện ra để nói.
Bây giờ, hắn vẫn giữ nguyên quan điểm đó.
Để được ở cạnh Chu Hàm một lần nữa, hắn sẽ cố gắng thay đổi bản thân, khó khăn mấy cũng không màng.
Chỉ cần, y vẫn còn tình cảm với hắn.
May mắn thay, hắn đã thấy được điều đó.
Nhưng, có lẽ, hắn đã làm y chịu buồn bã và đau khổ nhiều, cảm xúc nhất thời của nụ hôn ngày đó, chưa đủ để y lần nữa muốn mở lòng với hắn.
Sau hôm ấy, dù vẫn nói chuyện thản nhiên, nhưng hắn có thể thấy được, Chu Hàm có chút lẩn tránh nhìn thẳng vào mắt hắn.
Xem ra, hắn vẫn nên từ tốn hơn, tránh làm y bối rối rồi bài xích.
Tại thời điểm này, cãi nhau có khi lại tốt cho y.
Nghĩ vậy, hắn khẽ cười khảy.
"À, lẽ nào, Quân Tường và Minh Kiều chỉ muốn đi chơi với ta? Cũng đúng, bọn chúng dạo này thích ta hơn nhiều rồi.
Ngươi chịu khó chút vậy, ở nhà một mình đừng cô đơn quá nhé!"
Quả nhiên, Chu Hàm nổi giận ngay, chẳng chút ngại ngùng cầm bút lông chỉ thẳng mặt Hàn Quân Cát.
"Ai nói? Đó là Quân Tường thấy ngươi ở mãi trong phòng luyện dược đáng thương thì có.
Bớt đắc ý đi!"
Đưa tay gạt bút lông sang bên, Hàn Quân Cát lạnh lùng đứng dậy.
"Chu tiên sinh nổi nóng là có tật giật mình đúng không? Được rồi, ta không nói nữa.
Thong thả làm việc!"
"Không tiễn!"
Chu Hàm nghiến răng.
Hàn Quân Cát bước ra khỏi phòng nghỉ của tiên sinh mà nghe lưng nóng ran, rõ ràng là bị y dùng ánh mắt tấn công.
Nhớ lại chuyện đó, Hàn Quân Cát lại thầm cười, tự nhủ Chu Hàm khi tức giận thật sự vẫn rất đáng yêu.
"Hàn tiên sinh, bọn ta muốn chơi ném phi tiêu."
Tiếng nói của Hàn Quân Tường kéo hắn về hiện tại.
Nghiêm mặt, hắn lấy long kim ra đưa nó, cẩn thận dặn dò.
"Chơi cũng phải nắm tay Tiểu Kiều, đừng để lạc đệ đệ đấy.
Lúc đệ đệ chơi thì nhìn cho kỹ vào, phi tiêu trông có vẻ sắc, đừng để cắt vào tay đệ..."
Đảo mắt chán ngán, Hàn Quân Tường vác Chu Minh Kiều lên vai, đi thẳng vào quầy ném phi tiêu, xem chừng không muốn nghe hắn nói thêm.
Khẽ cau mày, hắn chỉ đành dán mắt nhìn theo.
Chỗ này toàn để ấu long chơi, pháp lực của hắn không tiến vào được.
Dù vậy, hắn cũng phải nhìn cho kỹ, không muốn hài tử bị thương, nhất là Chu Minh Kiều.
Quầy ném phi tiêu đông kín, ồn ào xô đẩy kẻ trước người sau.
Hàn Quân Tường nhờ lợi thế chiều cao nên nhanh chóng mua được phi tiêu.
Bản thân không chơi, nó chỉ một mực đứng quan sát hướng dẫn cho đệ đệ.
Chu Minh Kiều thì hào hứng lắm, lời đại ca nói rõ ràng chẳng nghe được bao nhiêu, tay cầm phi tiêu ra sức vung vẩy thị uy, đến khi thực sự ném lại toàn bay ra ngoài, ngay cả bia ném còn chẳng chạm tới được nói gì đến hồng tâm, chọc cho đám đông xung quanh cười đến ngả nghiêng.
Xấu hổ, lại nóng nảy, Hàn Quân Tường bắt đầu nổi cáu, sau khi cho Chu Minh Kiều vài đấm vào đầu liền tước quyền thi đấu của nhóc, tự mình ra trận.
Đứng ở bên ngoài quan sát, giữa âm thanh ồn ào của hội chợ nhưng vẫn nghe rõ mồn một tiếng kêu khóc của Chu Minh Kiều lẫn tiếng quát tháo của Hàn Quân Tường, Hàn Quân Cát vừa cau mày vừa buồn cười.
Lẽ nào, đây chính là cách hài tử của hắn tận hưởng thời gian ở cạnh nhau chăng?
"A, Hàn tiên sinh!"
Hàn Quân Cát đảo mắt, kinh ngạc nhận ra bên cạnh mình chính là Đường Lam, một nữ tiên sinh trẻ tuổi của học phủ, cũng là hàng xóm cũ của hắn, sống ở gần nhà Chu Hàm.
Nghiêm túc, hắn cúi đầu.
"Đường tiên sinh!"
Đường Lam vội vàng cúi đầu thấp hơn đáp lại.
Thật ra, nàng có chút sợ Hàn Quân Cát.
Không đề cập đến tính cách nghiêm túc chi li của hắn, xét thân phận, hắn từng ra trận cùng phụ thân nàng năm xưa, lại làm tiên sinh trong học phủ trước nàng rất lâu, dù về khía cạnh nào, cũng đều là bậc tiền bối của nàng.
Chỉ là ban nãy vô tình nhìn thấy hắn đứng quan sát hài tử chơi đùa với vẻ mặt dịu dàng quá, nàng vô thức thấy thiện cảm mà tiến lại bắt chuyện.
Chào hỏi xong, Hàn Quân Cát không nói thêm gì, ngoảnh mặt đi ngay, tiếp tục nhìn về phía hài tử bên trong.
Đường Lam tự dưng thấy hối hận, thầm nhủ mình ngốc quá đến bắt chuyện làm gì, bây giờ bỏ đi thì thất lễ, không nói gì thì ngượng ngùng.
May sao, có người đến giải vây cho nàng.
"Lam tỉ tỉ, thấy không thấy không? Muội vừa ném trúng hồng tâm đó."
"Thấy, giỏi lắm! Chơi tiếp đi, tỉ đang nhìn đây."
Đáp lại cô bé vừa hét toáng với mình ở bên trong quầy ném phi tiêu, Đường Lam thầm thở phào, lần nữa bắt chuyện với Hàn Quân Cát.
"Cô bé đó là hài tử của người quen nhờ ta dẫn đi chơi.
Hiếu động lắm, đi cùng mệt lắm nhưng cũng vui."
Chỉ liếc sang bằng một khoé mắt rồi lập tức tiếp tục nhìn chằm chằm hài tử thế nhưng Hàn Quân Cát lại mỉm cười, dịu dàng, hạnh phúc.
"Ừ, đi cùng hài tử rất vui đấy!"
Đường Lam gật gù, cảm thấy mình bớt sợ Hàn Quân Cát đi một chút.
Hội chợ xung quanh, ồn ào, vui tươi, như tâm trạng của nàng, và của mọi người xung quanh.
- --
Ném hết số phi tiêu đã mua vào hồng tâm, Hàn Quân Tường hài lòng vác Chu Minh Kiều vẫn đang hò hét tôn sùng mình lên vai đi ra khỏi đám đông chơi hội xung quanh.
Lúc này đây, nó mới nhớ ra là mình đã hứng chí quá mức, toàn bộ số long kim cha đưa dùng hết vào trò chơi này.
Mọi khi, nó chẳng bao giờ tiêu xài hoang phí như thế.
Lòng hơi hối hận, nó đảo mắt, nhanh chóng thấy Hàn Quân Cát đứng bên ngoài chờ ở chỗ cũ, chỉ là bên cạnh xuất hiện thêm một nữ nhân có phần quen mắt.
Cũng nhìn thấy nó, hắn đưa tay vẫy.
Tiến lại gần, nó nhận ra nữ nhân kia là một tiên sinh ở học phủ, có chút miễn cưỡng lẫn ngờ vực mà hành lễ.
Không suy nghĩ nhiều như nó, Chu Minh Kiều vô tư hét to.
"Hàn tiên sinh, Tiểu Kiều khát nước quá!"
Mỉm cười vuốt má nhóc, Hàn Quân Cát đẩy vai Hàn Quân Tường.
"Vậy qua bên kia mua sữa cho đệ đệ đi!"
Chẳng còn lo lắng về vấn đề long kim nữa, nó quan sát nét mặt nữ tiên sinh ngưỡng mộ dành cho Hàn Quân Cát thì đáy lòng khó chịu, cộc lốc đáp lại.
"Chơi hết long kim rồi!"
Thoải mái tìm trong ngực áo, hắn đưa long kim thêm cho nó, khiến nữ tiên sinh khẽ cười.
"Hàn tiên sinh cưng chìu hài tử nhỉ! Quả là người cha tốt!"
Đáp lại nàng, hắn vui vẻ nói gì đó nhưng Hàn Quân Tường chẳng muốn nhìn thêm nữa, ôm Chu Minh Kiều trên tay, quay đầu đi mất.
"Ta mệt rồi.
Thôi, ta về đây! "
Bất ngờ, Hàn Quân Cát đứng như trời trồng chẳng rõ chuyện gì, mãi một lát sau mới hấp tấp vội vàng đuổi theo.
Kịp thời chặn đường Hàn Quân Tường, hắn thở d ốc hạch hỏi.
"Chuyện gì vậy?"
Nhìn thẳng mặt hắn, nó mím môi, cuối cùng thì lạnh lùng tuyên bố.
"Không phải Hàn tiên sinh thích đóng vai người xa lạ lắm sao? Đừng có lại gần bọn ta nữa."
Dứt lời, nó sải bước nhanh chân đi lướt qua hắn, không nói thêm bất cứ lời nào.
Nghẹn giọng, chân hắn nửa muốn nửa không, cuối cùng chỉ đứng nguyên tại chỗ, thở dài.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cắm đầu đi mãi, Hàn Quân Tường về tới bên ngoài nhà chỉ trong chốc lát, nhận ra mặt mình ướt thì dừng lại, ngồi xổm xuống góc tường, phẫn nộ chửi thành tiếng.
"Khốn khiếp!"
Nhảy xuống khỏi vai nó, Chu Minh Kiều hiếm có mà không mè nheo, ngơ ngác đứng đó, ngơ ngác nhìn nó ra sức dùng tay chùi mặt, càng chùi càng ướt.
Cuối cùng, nhóc