“Cạch.” Điện thoại Khương Ngọc Doanh rơi xuống sàn. Cô ngửa đầu lên nhìn Lâm Thần Khuynh đang nhìn chằm chằm cô từ trên cao, trong đôi mắt ngấn nước của cô hình như lấp lánh tia sáng. Cô cẩn thận hỏi: “À, ừm… Vừa rồi anh có nghe được cái gì không?”
Cô cứ tự trấn an bản thân: Anh ta chắc không nghe thấy đâu.
Đúng, chắc chắn không nghe thấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh đút một tay vào túi, nhìn cô không chớp mắt, trầm giọng nói: “Ừm, không nghe thấy gì.”
Khương Ngọc Doanh thở ra một hơi, vỗ ngực lẩm bẩm: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Không nghe được thì sẽ dễ xử lý hơn nhiều.
“Tôi chỉ nghe thấy có người gọi… Chó Lâm.”
“……” Mịa nó, thật đúng là nghe được.
“Tôi chỉ muốn hỏi Lâm phu nhân đây, chó Lâm này là ai?” Lâm Thần Khuynh bày ra dáng vẻ ham học hỏi, mày kiếm mượt mà, bộ âu phục màu trắng lúc này càng khiến anh trở nên thanh lãnh.
Khương Ngọc Doanh mím môi, chó Lâm là ai?
Anh ta thật dám hỏi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chậm rãi nhếch khóe môi, chớp chớp đôi mắt ngấn lệ, vô tội hỏi lại: “Chó Lâm? Chó Lâm nào? Tôi không biết, anh biết không?”
Lâm Thần Khuynh tới gần: “Thật sự không biết?”
Khương Ngọc Doanh gật đầu một cái thật mạnh: “Đương nhiên không biết.”
“Nhưng sao tôi lại nghe thấy người nào đó nói: Đầu có thể vỡ, máu có thể chảy, nhưng Khương Ngọc Doanh chỉ yêu chó Lâm. Hửm?” Lâm Thần Khuynh thuật lại lời cô nói một lần: “Cho nên… Em yêu ai nhất?”
Khương Ngọc Doanh ngả người về phía sau, eo đè lên bệ rửa mặt lưu ly, lông mi run rẩy nói: “Có lẽ gần đây anh làm việc quá mệt mỏi rồi.”
Lâm Thần Khuynh chống tay lên bệ, thân thể hơi áp vào người cô, rũ mắt hỏi: “Có ý gì?”
Khương Ngọc Doanh giải thích: “…… Xuất hiện ảo giác.”
Dứt lời, trên mặt Lâm Thần Khuynh xuất hiện một nụ cười trào phúng, hiển nhiên anh không tin câu trả lời vừa rồi.
Khương Ngọc Doanh đang định nói gì đấy thì điện thoại vừa nãy hôn chào đất mẹ đang nằm trên sàn truyền đến một giọng nói, là động đội heo phá đám: “Anh ơi, chị dâu nói yêu anh.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chó Lâm là anh đấy.”
“Anh, đây là cách gọi thân mật của chị dâu với anh.”
“Hiện tại thanh thiếu niên đều thích như vậy.”
“Cách gọi ‘ông xã, bà xã’ quá lỗi thời rồi. Chó con, cún con mới là cách gọi đang thịnh hành hiện nay.”
“Anh hẳn là phải cảm nhận được hạnh phúc mới đúng.”
Khương Ngọc Doanh vừa nhíu mày, vừa dùng ngón tay chọc chọc thân thể không ngừng tới gần của anh. Cô dùng đầu ngón tay chống ngực anh, nói: “Lan Lan nói rất đúng, anh hẳn là phải cảm thấy hạnh phúc mới đúng.”
Lâm Thần Khuynh ngoài cười nhưng trong không cười: “Chó Lâm? Cách gọi thân mật? Hạnh phúc?”
Khương Ngọc Doanh bình tĩnh trả lời: “Đúng vậy, cách gọi thân mật, hạnh phúc.”
Để tạo cảm giác hạnh phúc, cô còn vươn một tay khác ra sờ mặt anh. Động tác kia giống như đang vuốt ve một con chó, trong mắt cô hiện lên vẻ ‘con trai ngoan của mẹ, mẹ yêu con muốn chết’. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Thần Khuynh bị cô sờ thì cau mày, lui ra sau hai bước và lấy một cái khăn trong túi ra, nhẹ nhàng lau mặt.
Khi ngẩng đầu lên nhìn Khương Ngọc Doanh, ánh mắt anh hiện lên vẻ ghét bỏ.
Khương Ngọc Doanh: “……”
Chó Lâm, anh cũng xứng được hạnh phúc hả?
Lâm Lan vẫn còn ở đầu dây bên kia oa oa cái mồm: “Anh, yêu thì cần phải nói ra. Chị dâu đã thổ lộ với anh rồi, anh cũng không thể yếu thế hơn được, mau ——”
Lâm Thần Khuynh khom lưng nhặt điện thoại trên sàn lên, không chút thương xót ấn kết thúc cuộc gọi, tiếng ‘mau’ của Lâm Lan vang vọng trong phòng tắm.
Khương Ngọc Doanh bắt gặp ánh mắt của anh, theo bản năng nói: “Mau ——” Đừng xúc động.
“……” Lâm Thần Khuynh nhìn cô với ánh mắt ‘trời còn chưa tối, đừng có mơ tưởng hão huyền’. Ánh mắt anh nhìn cô từ đầu đến cuối, sau đó lại lô ra nụ cười nửa là châm biếm, nửa là trào phúng.
Dáng vẻ kia như muốn nói: Vẫn còn say à.
Khương Ngọc Doanh:……
Chủ đề này thuận lợi kết thúc, điện thoại Lâm Thần Khuynh vang lên, có người đang thúc giục anh. Anh nhỏ giọng nói với cô: “Đêm nay tôi có việc, không về ăn cơm.”
Khương Ngọc Doanh không hề quan tâm anh ta có về ăn cơm hay không, nhưng cô vẫn biểu hiện trách nhiệm của một người vợ một cách cho có, giả vờ quan tâm: “Có xã giao à?”
“Ừm, có công chuyện.”
“Vậy uống ít rượu thôi.”
Khương Ngọc Doanh tự động chuyển về thiết lập công chúa nhỏ dịu dàng uyển chuyển: “Đừng về muộn quá.”
Vừa nói, cô vừa cười với Lâm Thần Khuynh, mặt mày đều cong lên.
Không biết là do cô cười quá giả trân, hay là do Lâm Thần Khuynh thật sự quá bận mà ngay cả đáp lại anh cũng không thèm, xoay người rời đi luôn.
Khương Ngọc Doanh nhìn bóng dáng cao lớn của anh, nhỏ giọng nói thầm: “Oh yeah, đêm này đi hát karaoke.”
Lâm Thần Khuynh vừa đi đến cửa đột nhiên dừng bước, anh chậm rãi xoay người lại: “Đêm nay em đi đâu?”
Khương Ngọc Doanh cười nói: “Không có, không đi đâu cả.”
Thính giác của tên chó này tốt thật đấy, xa đến vậy mà vẫn nghe thấy được.
Cô cười he he với anh.
Lâm Thần Khuynh căng chặt quai hàm, nhẹ giọng nói: “Con gái buổi tối đi ra ngoài một mình không an toàn.”
Khương Ngọc Doanh không hiểu ý của anh, chớp mắt hai cái.
Lâm Thần Khuynh: “Cho nên em vẫn nên ngoan ngoãn ngồi trong nhà chơi đi.”
“……”
“Rảnh quá thì có thể học cắm hoa.”
“……”
Khương Ngọc Doanh tự động phiên dịch thành: Phụ nữ, buổi tối đừng chạy lung tung, ngoan ngoãn ở nhà chờ ông xã trở về. Tốt nhất là chuẩn bị canh giải rượu hoặc nước rửa chân gì đó cho ông xã, rồi đấm vai xoa chân cũng không thể thiếu.
Mà nếu có thời gian thì có thể học cắm hoa để trang trí nhà cửa.
Khương Ngọc Doanh:……
Con mẹ nó, đây là tìm vợ hả?
Đây là tìm bảo mẫu phải không?
Còn kiêm luôn cả người làm vườn.
Khương Ngọc Doanh cứ như vậy mà bị khơi lên lửa giận, cô bĩu môi cười nhạt với anh.
Lâm Thần Khuynh xoay người rời đi.
Kỳ thật anh không phải nghĩ thế, chỉ đơn giản cho rằng con gái đêm hôm ra ngoài không an toàn.
Anh vừa rời đi, Khương Ngọc Doanh lập tức gọi điện cho Lâm Lan mời cô nhóc ra ngoài chơi.
Ngày thường Lâm Lan ở nhà cũng không chịu ngồi yên, đúng lúc có người gọi đi chơi thì vội cười nói: “Vâng, chị dâu, chị chờ em một lát.”
Đôi chị dâu em chồng xinh đẹp nhất trong lịch sử xuất hiện đúng bảy giờ để đi cháy phố.
Khương Ngọc Doanh trang điểm đậm, bên trên mặc áo khoác da màu đỏ dài đến eo, bên dưới mặc váy da ôm sát body cùng màu, chân đi đôi bốt đỏ dài đến đầu gối. Cô xuất hiện trong câu lạc bộ với những bước đi catwalk thướt tha. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Lan trang điểm có phần thục nữ hơn với bộ váy màu hồng chỉ có một bên vai dài đến đầu gối, chân đi giày cao gót và đeo một chiếc lắc tay kim cương.
Đi theo Khương Ngọc Doanh vào trong câu lạc bộ.
Họ đều là người đẹp, vừa bước vào đã trở thành tâm điểm chú ý. Thỉnh thoảng có một số cánh đàn ông liếc nhìn, có người to gan thậm chí còn bên rượu đến chủ động bắt chuyện.
Khương Ngọc Doanh tới đây để chơi, không phải để kiếm đàn ông. Cho nên mặc kệ kẻ tới là ai, cô đều hững hờ. Mà sau khi có mấy tên đàn ông tiến lên đều bị từ chối, cũng không còn ai dám tiến lên nữa.
Tất cả tâm tư Lâm Lan đều