Tiêu Manh Á đi về phía Ngụy Cốc, còn chưa kịp đụng tới người đã có một đôi tay cản cậu lại.
Cậu nhìn qua, là một người mặt gian xảo, đích thực là một kẻ phong lưu thành thói.
Tiêu Manh Á cảm thấy khó hiểu: "Làm sao vậy?"
Kẻ phong lưu cười cười, hút điếu thuốc lơ đãng hỏi: "Cậu có quan hệ gì với giám đốc Ngụy thế?"
Tiêu Manh Á không nhịn được tủm tỉm cười, thẹn thùng nói: "Ngụy Cốc là anh trai tôi!"
Hắn ồ một tiếng thật dài: "Đêm nay hầu hạ giám đốc Ngụy cho thật tốt, tôi sẽ nhìn cậu đó!"
Tên phong lưu đó lại híp híp mắt đánh giá Tiêu Manh Á: "Trông vừa non vừa mềm như vậy, đã thành niên chưa? Không ngờ gu của giám đốc Ngụy bây giờ là loại như vậy.
Lúc trước kêu hắn chơi cùng, thế mà hắn còn làm kiêu."
Tiêu Manh Á không hiểu rốt cục hắn muốn nói gì, cậu hơi mất tự nhiên lại cũng vừa chân thành nói: "Tôi nhất định sẽ chăm sóc anh ấy cẩn thận"
Ánh mắt Tiêu Manh Á vô cùng thuần khiết, làm cho người kia thấy vô cùng kỳ lạ.
Ngay từ lúc Tiêu Manh Á bước vào Ngụy Cốc đã chú ý tới cậu, anh biết Lưu Phong đang làm khó cậu, cũng không biết tại sao mà không cản hắn lại.
Nhìn vịt nhỏ ngốc ngốc không hiểu gì, vẻ mặt chân thành bảo đảm sẽ chăm sóc cho anh, ngực Ngụy Cốc hơi nóng lên.
Lông mày anh hơi nhếch lên, anh vẫy tay, ra hiệu cho vịt nhỏ đến chỗ mình.
Tiêu Manh Á rất nghe lời đi tới chỗ Ngụy Cốc.
Ngụy Cốc khoác vai cậu, chào tạm biệt mấy người trong khu ghế lô.
Ra khỏi câu lạc