Tiêu Manh Á nói chuyện cậu tìm được việc làm kể cho Ngụy Cốc, anh nghe xong sắc mặt không tốt lắm.
Ngụy Cốc thật sự không có cách nào lý giải được tâm lý vịt nhỏ, anh lãnh đạm nói: "Cậu thà đến nhà hàng làm bồi bàn còn hơn muốn tôi sắp xếp sao? Tôi tôn trọng suy nghĩ của cậu là muốn cậu nghĩ rõ ràng, xem xét tình huống thực tế."
"Em.........!Em suy nghĩ rõ ràng mà..." Tiêu Manh Á cắn cắn môi, kéo kéo tay Ngụy Cốc thấp giọng hỏi: "Anh à, anh giận em sao?"
Ngụy Cốc xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía cậu, đường nét bóng lưng của anh cực kỳ lạnh lùng.
"Sao tôi có thể tức giận được? chúng ta vốn dĩ không thuộc cùng một thế giới, tôi không có quyền quản lý được cậu"
Tiêu Manh Á nghe vậy khó chịu muốn chết đi.
Mắt cậu ươn ướt, cố gắng mở to hai mắt không cho nước mắt chảy ra.
Cậu không muốn Ngụy Cốc tức giận, không muốn hai người cãi nhau.
Cậu lao về phía bóng lưng người đàn ông, hai tay kéo lấy áo sơ mi của anh.
"Anh ơi, đừng giận nữa.
Em...!em không đi làm nữa, em nghe lời anh đi học mà.
Nghe lời anh đó!"
Cách một lớp áo sơ mi mỏng manh, Ngụy Cốc cảm nhận được hơi nóng từ giọt nước mắt của vịt nhỏ rơi trên lưng.
Anh không phải người sống tình cảm, nhìn thấy nước mắt không ít người nhưng chưa bao giờ anh cảm thấy trong lòng lại có cảm giác khó chịu như bây giờ.
Ngụy Cốc không được tự nhiên nói: "Đàn ông không nên dễ khóc như vậy, tự quyết định cuộc đời mình thì phải dứt khoát.
Đừng vì ý kiến của người khác mà từ bỏ."
Tiêu Manh Á khẽ khịt mũi một cái: "Anh đồng ý không giận em nha"
............!
Đêm ấy Tiêu Manh Á mất ngủ, sáng hôm sau cả người uể oải, hai người ngồi trên bàn ăn sáng, cũng không nói chuyện vui vẻ giống như mọi khi.
Thường ngày một bữa cơm