Mặc Khiêm Nhân nhíu chặt mày, hơi kinh ngạc nhìn người đàn ông Nga cao lớn chắc chắn sẽ nổi bật giữa đám đông.
Vừa nãy hắn còn đang dùng vận dụng hết IQ để nghĩ cách cứu vãn tình thế vậy mà hành động bất ngờ của Amber Delaney lại khiến não hắn ngừng hoạt động...
Sao lại thế này? Hắn không cho rằng bệnh nhân mắc bệnh thái nhân cách còn có thể tự chữa bệnh cho mình, như vậy quá điên rồ.
Tuy nhiên, cho dù tất cả có điên rồ đến đâu thì cũng đến hồi kết thúc, màn che cuối cùng cũng rũ xuống.
Mộc Như Lam bình yên vô sự, còn Bạch Tố Tình thì mắc chứng bệnh tâm thần phân liệt vì Mộc Như Lam là người mà cô ta ghen tị nhất, nên nàng muốn biến Mộc Như Lam thành kẻ giống như mình.
Chính vì vậy nên cô ta mới ảo tưởng mà tin là thật, tưởng rằng Mộc Như Lam hại cô ta thành ra như vậy, nhưng thật ra là Bạch Tố Tình tự biến mình thành như vậy, miệng vết thương tự khâu, lửa là do cô ta đốt.
Ngay cả những tấm ảnh đó cũng là photoshop, cuối cùng còn có ý đồ bắt tay với Lam Binh Lân lợi dụng chuyện này để chiếm lợi ích của Kha gia...! Tất cả đều là do cô ta gieo gió gặt bão!
Thiên sứ vẫn là thiên sứ, nhưng một người bình thường giờ đã trở thành con chuột nhắt nổi tiếng trên phố.
Việc dụ dỗ cha khiến cha ly hôn thôi cũng đủ khiến người dân cả nước hắt hủi và ghê tởm cô ta, hơn nữa, bằng chứng cô ta giết người vô cùng xác thực nên đã bị cảnh sát chính thức bắt giữ.
Tiếp theo sẽ quyết định Bạch Tố Tình sẽ được điều trị trong bệnh viện tâm thần hay bị kết án tử hình.
Mộc Như Lam và Akutsu Junko mỗi người đỡ một tay Kha Xương Hoàng đang đứng ở bên ngoài tòa án chờ xe tới đón, Lam Nhất Dương đang đi theo phía sau.
Bỗng nhiên có tiếng bước chân loạt xoạt, một bóng người từ đâu chạy tới, là Kha Uyển Tình.
Kha Uyển Tình trông rất chật vật, ngày đó lúc bà ta muốn tới Hắc Ốc tìm Mộc Như Lam thì bị Lam Bỉnh Lân đưa đi, gã nói một loạt điều kiện cám dỗ bà ta.
Kha Uyển Tình chịu không nổi cám dỗ lập tức đi theo, bởi vì việc duy nhất bà ta cần làm là vào thời điểm qua nhất trọng nhất đứng ra làm chứng chống lại Mộc Như Lam.
Lam Bỉnh Lân nói, không có bất cứ kẻ nào có thể làm chứng chính xác bằng mẹ bị cáo, nhưng nhìn tình hình hiện tại xem, bọn họ thua thảm hại rồi!
“Ba!” Kha Uyển Tình chắn trước mặt bọn họ, nhìn Kha Xương Hoàng, cắn môi gọi.
“Hừ! Con gái của Kha Xương Hoàng tao đã chết từ lâu rồi, mày từ đâu tới?” Kha Xương Hoàng ghét bỏ liếc Kha Uyển Tình, lạnh lùng nói, vừa nãy còn giúp người ngoài làm chứng hại con gái nuôi dưỡng mười mấy năm, hiện tại còn mặt mũi mò mới đây?
Kha Uyển Tình vội vàng nhìn về phía Mộc Như Lam: “Lam Lam… Con gái của mẹ…”
Mộc Như Lam nhìn Kha Uyển Tình, chưa kịp lên tiếng thì Kha Xương Hoàng đã không vui mà nói: “Con gái? Vừa nãy trong phiên toàn chính miệng mày nói con bé không phải con gái mày cơ mà? Đừng quên hiện tại con bé là cháu gái Kha gia! Cút!” Đối với Kha Uyển Tình, Kha Xương Hoàng đã cực kỳ chán ghét rồi, từ ngày gả cho một thằng ngu bà ta cũng ngu theo, không hề có ngạo khí không hề có một chút ít làm cho người ta thích địa phương!
Kha Uyển Tình lập tức quỳ xuống, nắm lấy ống quần của Mộc Như Lam: “Lam Lam à! Lam Lam, xin con tha thứ cho mẹ, là mẹ bị ép buộc, mẹ thật sự rất nhớ con...”
“Con gái bà tên là Bạch Tố Tình.
Đã giám định DNA.” Lam Nhất Dương nới lỏng cà vạt nói, dáng vẻ tỉnh táo bình tĩnh ở trên tòa lúc nãy giờ lại biến thành một đứa trẻ mới lớn.
“Không!” Kha Uyển Tình phản ứng kịch liệt, hét lên: “Không! Nó không phải con gái tôi! Con gái tôi sẽ không như vậy! Lam Lam mới là con gái của tôi! Lam Lam mới đúng!” Làm sao Kha Uyển Tình có thể tiếp thu chuyện này cơ chứ? Việc Bạch Tố Tình là con gái ruột của bà ta, bà ta không cách nào chấp nhận! Không xuất sắc chút nào, còn làm chuyện bại hoại với cha ruột, đúng là khiến người ra chán ghét.
Kẻ như vậy sao có thể là con gái bà ta chứ?! Con gái bà ta nhất định phải xuất sắc như Mộc Như Lam! Chỉ có Mộc Như Lam mới có thể là con gái bà ta mà thôi!
Đám người Đoạn Nghiêu đang đứng ở quảng trường trước toà án nghe thấy tiếng ồn ào thì nhanh chóng chạy tới.
Thấy dáng vẻ của Kha Uyển Tình, lại nghe được mấy lời của bà ta, lại nhớ tới bộ dạng bà ta vừa mới làm chứng buộc tội Mộc Như Lam trên phiên tòa, tất cả mọi người chỉ cảm thấy buồn nôn.
Thật đứng là ghê tởm! Không thể để bà ta quấy rầy Mộc Như Lam được, đám người Đoạn Nghiêu để Mộc Như Lam, Akutsu Junko và Kha Xương Hoàng lên xe, tài xế nhanh chóng khởi động xe, chiếc xe lăn bánh rời khỏi toà án.
“Đoạn Nghiêu!” Kha Uyển Tình nhìn theo chiếc xe, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn thiếu niên, đúng rồi, chính là cậu ta! Cậu ta chính là người đẩy bà ta đến bước đường cùng, hại bà ta mất hết tất cả, thậm chí còn bị đuổi khỏi giới thượng lưu!
“Muốn tôi tiễn bà một đoạn hay gì?” Đoạn Nghiêu lạnh lùng nhìn bà ta.
Kha Uyển Tình oán hận liếc mắt nhìn hắn, xoay người rời đi, vừa mới quay người lại, biểu cảm trên mặt bà ta thả lỏng hơn một chút, thậm chí có chút sung sướng.
Bà ta mở lòng bàn tay ta, trong lòng bàn tay nắm một mảnh giấy, trên đó viết một dãy số điện thoại, là lúc Mộc Như Lam rời đi nhét vào tay bà ta, bà ta biết, Mộc Như Lam chắc chắn sẽ không quên công nuôi dưỡng mười mấy năm của người mẹ này!
Đoạn Nghiêu lạnh lùng nhìn Kha Uyển Tình, trên tay cầm điện thoại: “Có tìm được người không?”
“Có, đã bắt được ba người kia!” Điện thoại bên kia truyền đến một âm thanh lạnh lẽ, ba chị em Tần Nhược Liễu, Tần Lãnh Nguyệt, Tần Phá Phong ngồi trong góc run bần bật vì sợ hãi
“Tốt lắm, đưa đến ‘Đông Hương lâu’ ở Hồng Kông đi.” Đông Hương lâu, còn có một cái tên khác là ‘Tây Hương lâu’, chỉ cần nghe tên “Hương” lập tức sẽ ngửi được một mùi vị ám muội, đông là phía đông, tây là phía tây, hai tòa lâu, thật ra bên trong chính là kỹ viện của phụ nữ phương Đông và phụ nữ phương Tây mà thôi.
“Cả thanh niên kia nữa à?”
“Ừ.” Hai mắt Đoạn Nghiêu híp lại, dám cấu kết với đám người Bạch Tố Tình đối phó Mộc Như Lam mà còn tưởng có thể bình an cao chạy xa bay à?
“Tôi biết rồi.”
……
Chớp mắt lại qua hai ngày, sự việc đã được giải quyết ổn thỏa.
Mặc dù chuyện Mộc Như Lam không phải cháu ruột của Kha gia cũng khiến mọi người có chút kinh ngạc, nhưng phía Kha gia vẫn coi Mộc Như Lam là cháu ruột khiến không ít người cảm động.
Cổ phiếu giảm mạnh nay đã tăng trở lại.
Hôm nay, lúc Mộc Như Lam mở cửa sổ ra, rốt cuộc cũng thấy trên trời không còn mây đen nữa, nhưng vừa cúi đầu đã thấy Mặc Khiêm Nhân đứng bên ngoài biệt thự.
có lẽ là chỉ số thông minh cao nhưng là EQ cùng chỉ số thông minh không có có quan hệ trực tiếp nam nhân đang ở tự hỏi muốn thế nào tiến hành lúc này đây gặp mặt sẽ tương đối hảo.
Mộc Như Lam nhìn đồng hồ trên bàn, mới 7 giờ sáng.
Mộc Như Lam khóe môi gợi lên nhàn nhạt độ cung, xoay người đi rồi đi xuống, mà lúc này phía dưới Mặc Khiêm Nhân bỗng dưng quay đầu nhìn về phía mở ra cửa sổ, lại đúng lúc bỏ lỡ bóng dáng Mộc Như Lam, nhưng không lâu sau cửa được mở ra, Mộc Như Lam bước ra ngoài.
Cửa sắt chậm rãi mở ra, hai người mặt đối mặt đứng, không ai lên tiếng, một lúc sau, Mộc Như Lam vừa muốn nói cái gì đó, Mặc Khiêm Nhân bỗng quỳ trên một chân, tay cầm một chiếc nhẫn kim cương, hai tai đỏ ửng, đột nhiên cảm thấy cái trend này cũng rất dở, "Xin hãy kết hôn với anh nhé."
Mộc Như Lam bị hành động bất ngờ này của Mặc Khiêm Nhân làm cho hoảng sợ.
Cô cảm thấy loại chuyện này vĩnh viễn sẽ không xuất hiện ở trên người Mặc Khiêm Nhân.
Hắn luôn là người trong trẻo lạnh lùng, cao cao tại thượng, coi rẻ chúng sinh, cho dù là cầu hôn, Mặc Khiêm Nhân cũng sẽ dùng cách của bậc quân vương, vậy mà đột nhiên quỳ xuống…
Mộc Như Lam nhịn không được muốn cười, định vươn tay cầm lấy thì bên trong biệt thự truyền ra hét đầy giận dữ, Kha Xương Hoàng cầm gậy ba toong chạy ra, dáng vẻ hùng hổ, giống như muốn đánh chết Mặc Khiêm Nhân...
Mẹ kiếp! Muốn kết hôn là lập tức kết hôn, muốn hủy bỏ hôn lễ là lập tức hủy bỏ hôn lễ! Tưởng Kha Xương Hoàng là con mèo bị bệnh sao?