19
Từ Tiêu Du luôn ở bên tôi.
Anh ta không hỏi gì, chỉ lặng lẽ đi cùng.
Tôi cũng muốn tìm một ai đó để nói chuyện nên đã kể cho anh nghe mọi chuyện mình đã làm.
Bao gồm cả chuyện tôi giả làm em gái Đường Hạ Văn và cố tình tiếp cận những việc làm xấu xa của Hứa Hạc Nhất.
Từ Tiêu Du bình tĩnh nói:
"Tôi cái gì cũng biết."
Ngoài ra, danh tính của anh ta đều đã rõ ràng sau khi điều tra một chút.
"Tôi có độc ác quá không?"
"Không đâu."
"Thôi, an ủi tôi đi."
"Không phải là an ủi cô đâu Tuyết Sinh, thật ra tôi...vẫn luôn biết nỗi khổ của cô."
Tôi ngạc nhiên.
Anh ta ngồi trên chiếc ghế, dưới hàng lông mày rậm đen nhánh là đôi mắt như hồ nước sâu thăm thẳm.
"Trước đây, tôi không nói thật với cô rằng mình chẳng có trở thành cảnh sát. Nhưng điều kỳ lạ là hai ta có quan hệ với nhau."
Tôi đã đoán đúng.
"Sinh Sinh này, năm mười tám tuổi, cô đã làm việc trong một nhà hàng đúng chứ?"
"Làm sao anh biết?"
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi bắt đầu chuẩn bị rời khỏi nhà họ Đường.
Tôi đã đi làm vì muốn tiết kiệm một số tiền.
"Mùa hè năm đó, tôi đi Giang Thành, vừa hay tới nhà hàng kia mở tiệc giao lưu, tôi…gặp bố mẹ của cô."
Từ Tiêu Du từ từ kể lại một câu chuyện mà tôi không hề biết.
20
Năm đó, anh vẫn là cảnh sát.
Khi đến Giang Thành, tôi phải dự yến tiệc thay gia đình.
Địa điểm là ở khách sạn nơi tôi làm việc.
Anh ta ghét loại giao lưu xã hội này,cứ luyên thuyên nhiều thứ và không ai nói ra sự thật. Vì vậy, anh ngồi trong một góc lắng nghe những người khác nói chuyện.
Bố mẹ tôi cũng có mặt trong bữa tiệc đó.
Họ khoe về việc cô con gái được nhận vào một trường âm nhạc nước ngoài và niềm tự hào của họ không thể diễn tả bằng lời.
Có người hỏi:
"Ông Đường, nghe nói nhà ông có một người con gái lớn phải không?"
Mặt bố tôi đanh lại, xua tay:
“Đừng nhắc tới nó nữa.”
Từ Tiêu Du trong lòng trầm xuống.
Thật trùng hợp, tôi bước đến để phục vụ.
Bố tôi ngạc nhiên và buột miệng:
“Sao con lại ở đây?”
Một người ngoài cuộc hỏi:
"Ông Đường có biết người phục vụ này không?"
Trong lúc bối rối, bố tôi đã nói dối:
"Đây là con gái trong gia đình của một người bạn tôi thôi."
"Ha ha, nói cho mà biết, con của nhà họ Đường không thể nào làm bồi bàn được."
Tôi bước đi không nói một lời nào.
Vào lúc đó, Từ Tiêu Du đã hiểu ra mọi chuyện.
Tức là từ ngày đó, trong lòng anh ta có nút thắt.
Anh đã cứu tôi bằng tất cả sức lực của mình.
Anh ta mong tôi trở lại cuộc sống hạnh phúc hơn bất cứ ai.
Nhưng sự thật quá đỗi phũ phàng......
Sau lần ấy, Từ Tiêu Du từ chức vì có chuyện gia đình.
Nói xong, anh uống một ngụm nước.
"Đường Tuyết Sinh, tôi đã từng liều lĩnh tưởng tượng ra tình cảnh của cô, nhưng càng nghĩ lại càng buồn bực. Hàng đêm cũng tự trách mình, cô có thật sự thoát khỏi sự khốn khổ chưa? Tôi chưa thể tìm được đáp án."
“Đừng tự trách mình. Gia đình đối xử tệ bạc với tôi không phải lỗi của anh.” - Tôi nói với anh.
Từ Tiêu Du mỉm cười, đôi mắt ấy thật ấm áp làm sao.
"Cô nhìn xem, bản thân còn chẳng xoa dịu
chính mình, ngược lại còn an ủi tôi, đây là gọi là gì nhỉ?"
Anh ta đột nhiên đưa đầu ngón tay ấn lên vết sẹo nhỏ nơi khóe mắt tôi.
"Đường Tuyết Sinh, tôi muốn làm điều này với cô."
"Anh nói đi."
"Hãy để tôi yêu em."
21
Tôi nhìn anh ta với vẻ mặt hoài nghi.
Ở thời điểm hiện tại, những kỹ năng trêu chọc đàn ông dường như bị lãng quên.
"Từ khi nào anh đã...?"
"Ngày gặp nhau ở quán bar, hoặc có thể sớm hơn, cũng có thể là ngày tốt nghiệp của em."
"Cái gì chứ? Lễ tốt nghiệp của tôi?"
"Ừ, là tháng sáu năm ngoái, tôi đột nhiên nhớ tới em chắc hẳn là sắp tốt nghiệp. Tôi đi đến trường mà chẳng nghĩ tới là có thể gặp em."
"Rồi sao nữa?"
"Tôi đứng cách em không xa, nhìn em đang chụp ảnh...Nói thật, ngày đó tim tôi đập rất nhanh, em lớn lên trở thành đại mỹ nhân, thậm chí không thể chụp nổi tấm ảnh nên rời đi."
Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi theo bản năng phản bác lại:
"Tôi không tin, anh đang lừa tôi phải không?"
—— Nói dối nhiều đến mức tôi quên mất cách tin tưởng vào sự chân thành của người khác.
Từ Tiêu Du mở thư viện ảnh trong điện thoại ra.
Có một bức ảnh chụp từ bên cạnh, trong đó tôi đứng giữa các sinh viên tốt nghiệp khác, tôi là trung tâm và là tiêu điểm của bức ảnh.
Đáng ngạc nhiên là tôi đang cười rạng rỡ trong bức ảnh này.
Đó là một sự hạnh phúc hiếm thấy trước đây.
Tôi hỏi anh ta:
“Vậy tại sao anh không đến với tôi?”
Anh cụp mắt xuống:
"Bởi vì bên cạnh em có Hứa Hạc Nhất rồi."
Tôi do dự một lúc rồi lắc đầu:
“Nhưng anh biết đấy, tôi không phải là người tốt”.
Hoàng hôn dần buông xuống, ngôi nhà trở nên tối om.
Từ Tiêu Du cầm một điếu thuốc giữa các đầu ngón tay, trông giống như một ngôi sao đỏ tươi.
"Đường Tuyết Sinh."
Anh chậm rãi gọi tên tôi.
"Em tâm cơ xấu xa, đạo đức giả, dối trá, tôi đã từng thấy qua. Em chỉ nhất thời sa đọa, tôi sớm biết tất cả khuyết điểm của em rồi."
"Nhưng dù thế nào đi nữa, tôi vẫn yêu em."