25
Khi được đưa đến bệnh viện, Hứa Hạc Nhất đã quá muộn để được cứu chữa.
Người đã từng sống bây giờ đang nằm trước mặt tôi, vĩnh viễn không thể mở mắt nữa.
Điện thoại đã được sạc, có những tin nhắn chưa đọc từ đêm qua.
Nó được gửi bởi Hứa Hạc Nhất.
"Sinh Sinh à, tôi đã nói dối em một chuyện. Kỳ thực, tôi đã nhìn thấy một kết thúc kép."
"Trong một kết thúc khác, em đang làm rất tốt, có hạnh phúc và được yêu thương."
"Vụ tai nạn duy nhất xảy ra ở nhà máy bỏ hoang, nhưng đáng tiếc, cốt truyện không rõ ràng. Tôi không biết đó là nhà máy nào và cũng không biết khi nào thì xảy ra tai nạn đó."
"Trong khoảng thời gian bị em từ chối, tôi chưa từng rời khỏi Bắc Kinh, chỉ là đi tìm tất cả những nhà máy bỏ hoang trong thành phố. Đương nhiên, tôi hy vọng ngay từ đầu sẽ không xảy ra chuyện gì nên mới nhắc nhở em.
“Nhưng tôi sợ mình dọa em, những gì liên quan đến em, tôi không dám nói bừa."
"Sinh Sinh hãy hứa với tôi, nếu có chuyện gì xảy ra cũng đừng buồn bã."
"Này cô gái xấu xa thân mến, kiếp sau tôi thay em đến có được không?"
Anh thật xảo quyệt, Hứa Hạc Nhất.
Anh đã dùng cách của mình để cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên được anh.
Tôi ngồi ngoài hành lang của bệnh viện khóc rất lâu.
Từ Tiêu Du được bác sĩ băng bó, lặng lẽ ngồi cạnh tôi.
Chỉ cần tôi khóc, anh ta sẽ bảo vệ rồi dỗ dành tôi càng lâu càng tốt.
Sau đó, cảnh sát vào cuộc phá án.
Xã hội đen nói rằng họ của chủ nhân là Đường.
Đường Hạ Văn là người được nghi ngờ nghiêm trọng và cô bị bắt đi để điều tra.
Một lúc lâu sau, Từ Tiêu Du nói với tôi rằng Hứa Hạc Nhất đã nói với anh câu gì đó vào đêm xảy ra vụ việc.
"Làm ơn, hãy đưa cô ấy ra khỏi đây một lần nữa."
"Vậy phải chăm sóc cô ấy thật tốt nhé."
Hứa Hạc Nhất dường như chẳng mong đợi rằng bản thân sẽ sống sót.
Tôi đã không nói cho Từ Tiêu Du biết bí mật của thế giới này.
Họ cũng không nói cho anh ta biết—— Hứa Hạc Nhất rất có khả năng đã nhìn thấy kết cục về cái c.h.ế.t của chính mình.
Không biết tối hôm đó anh ấy đã lao vào nhà máy với tâm trạng thế nào.
Tôi xé mở một
viên kẹo dẻo.
Nó ở trong miệng đã lâu không nuốt xuống.
26
Hai năm sau.
Tôi trở thành người mẫu hạng A và thăng tiến như tên lửa.
Tôi đã làm rất nhiều việc phúc lợi công cộng, cống hiến cho việc chống lại tội phạm buôn người.
Tôi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định để lộ vết thương ra cho mọi người xem.
Tôi dùng danh tiếng của mình để thu hút sự chú ý của xã hội đối với các vụ mua bán người.
Mặc dù tôi làm điều này, nhưng những gì chờ đợi tôi có thể là vô số phỏng đoán và nghi ngờ...
Và đó là sự thật.
Nhưng may mắn thay, Từ Tiêu Du đã cho tôi rất nhiều sức mạnh.
Ngày mà tuyết rơi dày nhất.
Tôi chìm vào giấc mộng sâu, mơ về quá khứ, mơ về tất cả mọi người.
Từ Tiêu Du đến để đánh thức tôi dậy.
Anh ta đeo tạp dề ra mở cửa rồi nói:
"Anh làm bữa sáng xong rồi này.”
Tôi mở mắt nhìn anh.
Lúc đó, dưới ánh đèn, anh chìa tay về phía tôi.
Hoàn toàn trùng hợp với mười năm trước.
Tôi cất giọng:
"Từ Tiêu Du này."
"Sao?"
"Anh có muốn kết hôn không?"
Anh lơ đãng một lúc rồi ngây ngẩn cả người.
"Em có muốn không?"
"Em muốn chứ."
"Chiếc nhẫn kim cương đã mua từ lâu, hiện tại anh đang chuẩn bị cho hôn lễ! Em thích phong cách Trung Hoa hay phong cách phương Tây, trong nước hay ngoài nước? Ngoài trời hay trong nhà? Mùa nào......"
Tôi biết anh ta đã chờ đợi lời nói này của tôi suốt hai năm.
Ngoài cửa sổ, tuyết rơi nhiều và dày đặc hơn.
Tôi đang xoa dịu mình với quá khứ trong ngày tuyết rơi này.
Là lễ Phục Sinh.