Edited by Raine Wu - rainewu.wordpress.com
-----------
Gió ở lối thoát hiểm dường như đứng lại.
Tim của Nghiêm Diệc Sơ giờ đây đang đập rất nhanh, như thể một giây tới sẽ nhảy bật ra ngoài.
Cậu cảm giác giọng Cận Sầm không ngừng cọ như giấy nhám khẽ chà vào tai, như khúc độc tấu cello vang lên những nốt nhạc du dương, nói tóm lại, âm thanh dễ nghe kia làm cho tai cậu đỏ bừng lên.
Nghiêm Diệc Sơ nhanh chóng hút một điếu thuốc nhằm che giấu đi sự hoang mang của mình.
Cậu phun vòng khói rồi nâng mắt kính gọng vàng của mình lên.
"Anh em với nhau, nói giúp đỡ hay không giúp đỡ gì chứ."'
Nghiêm Diệc Sơ cúi đầu, vội vàng giương cờ lớn để ứng phó.
Cận Sầm giơ tay lên nhìn đồng hồ.
"Hai giờ rồi." Cậu ta báo thời gian: "Tôi kéo Trần Nghị Kỳ Dương đi trước, anh cũng về sớm đi."
Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy nhẹ nhõm, người này rốt cuộc cũng đã chịu rời đi.
Cậu nhanh chóng gật đầu: "Đi đường cẩn thận."
......
Có lẽ do giọng điệu pha lẫn sự vui mừng nên ánh mắt Cận Sầm nhìn cậu u ám: "Anh rất muốn tôi đi ư?"
Nghiêm Diệc Sơ không nghĩ Cận Sầm sẽ hỏi ngược lại mình như vậy nên suýt chút nữa khói say tới cổ họng.
Cậu vội vàng lấy điếu thuốc ra khỏi miệng.
"Không phải, Sầm ca—hình như cậu nhỏ tuổi hơn tôi, mà thôi cứ gọi vậy đi."
Cậu cau mày nghiêm túc nhìn Cận Sầm: "Cậu không thấy bây giờ chúng ta rất không bình thường sao? Không cảm thấy chúng ta nên cần có chút thời gian riêng tư để ổn định lại cảm xúc sao?"
Cậu cố gắng dùng sự thẳng thắng của mình để xoa dịu đi bầu không khí ngột ngạt giữa mình và Cận Sầm.
"Tuy rằng tôi đang giả vờ, cũng có chút gạt cậu. Nhưng không phải là không có biện pháp, đúng không? Cậu ắt hẳn cũng có kinh nghiệm chuyện này thì tội gì chúng ta phải làm khó lẫn nhau?"
Sau khi Nghiêm Diệc Sơ nói xong, mặc cho những lời này có thuyết phụ Cận Sầm hay không thì ít nhất nó cũng đang thuyết phục được chính cậu.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã tìm được vị trí của mình theo một nghĩa nào đó.
Là một người anh lớn hơn Cận Sầm gần một tuổi thì cũng nên bao dung với những đứa nhỏ hơn như vậy.
Đúng không?
Nghiêm Diệc Sơ tự nhủ trong lòng.
Cận Sầm nhìn cậu im lặng một lúc, cuối cùng bật ra tiếng cười 'Xì'.
"Thứ bảy đến nhà tôi ăn cơm, thầy tiểu Nghiêm, má nó tôi mời anh đấy, không được từ chối."
"......"
Nghiêm Diệc Sơ đau lòng gật đầu.
Cận Sầm quăng tàn thuốc vào thùng rác rồi đút tay vào túi quần, xoay người rời đi.
Đi được nửa đường, cậu ta quay lại.
"Một cái cây là anh đúng không?"
Nghiêm Diệc Sơ ngây người một lúc.
Đây không phải là ID game của cậu sao?
Cận Sầm chắc chỉ chơi một game với cậu thôi?
Sao nhìn ra được nhỉ?
Đang định mở miệng từ chối thì đã nghe thấy tiếng Cận Sầm khẳng định: "Thực sự là anh."
Trong lòng cậu không hề mong đợi điều này, trong tên đầy đủ của Cận Sầm có phải có Sherlock Holmes không vậy, cái gì cũng phát hiện ra hết.
Lớp áo ngoài to nhất đã rơi xuống thì Nghiêm Diệc Sơ để bụng chi chuyện ID Vương giả vinh diệu bị người ta biết chứ.
Nghiêm Diệc Sơ cáu kỉnh xua tay: "Tôi đấy, thì sao."
"Ừ..."
Cận Sầm chậm rãi lấy điện thoại ra.
Cậu ta mở Wechat rồi đưa mã QR ra.
"Đây là Wechat tôi hay dùng."
Nghiêm Diệc Sơ cảm thấy mình trải qua muôn vàn hiểm trở, rất khó để làm hoàng tử ở bên cạnh công chúa mình yêu, cuối cùng bị một người nói: "Thực ra ta chỉ là nô tỳ của công chúa, chàng đã vượt qua được bài kiểm tra."
Nghiêm Diệc Sơ tự hỏi có cần cảm ơn Sầm ca vì đã thưởng cho mình một vị trí trong vòng bạn tốt hay không?
Cậu đành phải lấy điện thoại ra rồi quét Wechat của Cận Sầm.
"Đây là Wechat tôi hay dùng, số để chơi game kia không dùng."
Vì tránh hiểu lầm nên Nghiêm Diệc Sơ giải thích một chút.
Sau khi quét mã, trên danh bạ Wechat hiện ra một cái tên.
"Núi nửa cân."
Tên này giống hệt như ID game của cậu ta.
Nghiêm Diệc Sơ nhíu mày, vô thức hỏi: "Sao cậu gọi là Núi nửa cân?"
Cận Sầm vừa thêm bạn cậu vừa thờ ơ hỏi ngược lại: "Vậy sao anh lại gọi là Một cái cây?"
......
Đối thoại ngu ngốc gì đây.
Nghiêm Diệc Sơ ho khan, quyết định kết thúc chủ đề này càng sớm càng tốt.
Cận Sầm khẽ cười: "Tôi không bắt chước tên anh, cái này vô tình trùng hợp thôi."
Cậu ta cố ý liếc nhìn Nghiêm Diệc Sơ rồi nói: "Nói cách khác, đây chính là duyên phận."
......
Cậu ta nói xong rồi bỏ đi.
Nghiêm Diệc Sơ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy bóng lưng của Cận Sầm dần biến mất.
Cậu từ từ thở ra hơi thở ngột ngạt, tựa vào tường ở lối thoát hiểm một lúc, khi cảm thấy sức lực cả người đã trở lại bèn chuẩn bị ra ngoài.
Một tin nhắn từ 'Núi nửa cân' hiện ra trên điện thoại.
Núi nửa cân: Đi đi.
Núi nửa cân: Anh ra đi chứ.
......
Ặc, thân dữ vậy.
Nghiêm Diệc Sơ nhướng mày, sự bực bội trong lòng cũng giảm đi đôi chút.
SHU: Uhm
Nghiêm Diệc Sơ cất điện thoại rồi trở về chỗ ngồi của mình và Từ Dịch Bình.
Từ Dịch Bình đang ngồi uống trông vô cùng buồn chán, tình cảnh rất bi thảm, nhìn thấy cậu lập tức vẩy vẩy tay.
"Sơ ca, cuối cùng mày cũng trở lại rồi!"
Dáng vẻ hắn trông rất đáng thương đau khổ.
Nghiêm Diệc Sơ ngồi vào chỗ rồi khui chai bia uống.
Bên tai, Từ Dịch Bình bắt đầu tâm sự chuyện đời mình: "Mẹ nó, mới thả thính được một em, đang nói chuyện ngon lành, tự nhiên có một thằng đi tới, cái đệt, thì ra là bạn trai nó! Thiếu chút nữa d.m muốn bay vô đánh tao rồi, xui như chó! Tao quá là..."
Nói một lúc, hắn mới nhận ra vẻ mặt Nghiêm Diệc Sơ có vẻ không ổn, như cảm giác mệt mỏi sau một trận chiến lớn. Khí tức trên người