-----------
Sau hết bốn mươi phút trong nhà ma, trải qua nhiều cửa ải, cuối cùng cả bốn đã đến được cuối hành trình.
Lúc bước vào Trần Nghị tự tin bao nhiêu thì lúc ra ngoài ỉu xìu bấy nhiêu, cả người không xương, cứ bám vào người Kỳ Dương hệt như rắn, thiếu điều trong miệng bay ra hồn ma trắng.
Hắn hít hơi vào, liếc thấy Nghiêm Diệc Sơ đã đi phía trước lúc nào không hay, điều này làm lòng hắn tràn đầy hổ thẹn.
Dưới góc nhìn của hắn, thầy tiểu Nghiêm vốn sẽ được hắn bảo vệ nhưng tất cả đã hoàn toàn bị thay đổi trong chuyến đi nhà ma này, cậu trở thành người bình tĩnh nhất, gan dạ nhất, đi đứng thong dong, lâu lâu lại giao lưu với nhân viên đóng giả, điều này làm Trần Nghị phải trợn mắt hốc mồm.
Điểm cuối của nhà ma là một cánh cửa màu trắng có ký hiệu lối thoát hiểm màu xanh*, Trần Nghị run run vươn tay ra muốn thoát khỏi nơi này trước, lúc hắn đẩy cửa cố gắng đi về phía trước thì bị hù đến giật mồng.
Lúc đẩy cửa bước vào, đập vào mắt là hình ảnh nhà tang lễ thờ cúng với vô số đầu lâu, ở trên đặt đầy bài vị, nhìn vào không khỏi rợn người.
......
Nghiêm Diệc Sơ nhìn Trần Nghị sợ đến dẩu môi, thở dài một hơi.
"Lần sau đừng dẫn cậu ấy đi nữa." Nghiêm Diệc Sơ thông cảm nói: "Nhà ma này bố trí rất có tâm, đến cuối rồi mà vẫn còn muốn hù người ta."
Kỳ Dương từng đi nhà ma ở thung lũng Hạnh Phúc nhưng chưa từng đi với Trần Nghị, nếu không thì làm sao có thể đồng ý đề nghị đi nhà ma của Trần Nghị cơ chứ.
Ở đây có ba người thì chẳng phải hắn sẽ là người dìu Trần Nghị đấy sao? Kỳ Dương ghét bỏ kéo Trần Nghị ra ngoài.
Lối ra kỳ này đúng là ra ngoài thật.
Nhân viên lấy lại lệnh trừ ma rồi hỏi bọn họ có muốn chụp ảnh không.
"Đến đây chụp một bức làm kỷ niệm đi nào." Nhân viên công tác bảo: "Thấy trong mấy bạn có mấy người gan dạ ghê, nhất là anh bạn nhỏ này nè, tỉnh như sáo ấy."
Khi bọn họ theo dõi trong phòng giám sát, tất cả đều bị thuyết phục bởi thái độ bình tĩnh của Nghiêm Diệc Sơ trong suốt hành trình.
Tuy đã từng thấy nhiều người không bị dọa sợ trong nhà ma nhưng không mấy người thích tương tác với ma.
Cả bốn người bọn họ không ai thiếu tiền, cuối cùng cả bọn cùng nhau chụp một tấm ảnh kỷ niệm đúng chuẩn khách du lịch.
Lúc bức ảnh được rửa ra rồi được đặt vào album ảnh của thung lũng Hạnh Phúc, mỗi người được cho một bức, cả đám bỏ hết vào trong balo của Nghiêm Diệc Sơ.
Trần Nghị ra khỏi nhà ma, nhìn thế giới rộng lớn sáng sủa ngoài kia, hít sâu một hơi, giọng điệu trở nên nhẹ nhõm vui vẻ.
Hắn cảm thán vô cùng chân thành: "Mình hy vọng thế giới này sẽ không còn xác sống nữa."
Kỳ Dương ở bên cạnh chế nhạo: "Đúng rồi, nếu không lúc đó mày sẽ không phân biệt được là mình bị xác sống cắn chết hay là bị hù chết nữa."
Nghiêm Diệc Sơ đẩy kính lên: "Tôi nghe nhân viên ở đây nói lần sau sẽ là chủ đề về xác sống tận thế nên tôi định đến đây lần nữa đấy."
......
Trần Nghị nuốt nước bọt ngưỡng mộ nhìn thầy tiểu Nghiêm, chỉ cảm thấy vóc dáng vốn thường gầy gò nay lại cao đến vạn trượng.
Cận Sầm nhìn vẻ khâm phục của Trần Nghị, không hiểu sao có chút không vui.
Ngón tay cái của cậu ta ấn vào đốt ngón tay giữa, rắc một tiếng.
"Tao—"
Cận Sầm muốn nói "Tao đi hút thuốc.", nhưng mấy chữ sau chưa kịp phun ra thì chợt ý thức được việc mình cùng với Trần Nghị và Kỳ Dương phải giả vờ giả vịt trước mặt Nghiêm Diệc Sơ.
ngôn tình sủng
Cậu ta vuốt nhẹ đường may viền quần, nuốt những chữ đó xuống.
"Lão đại, mày sao vậy?" Kỳ Dương là đứa tinh ý nhất nên lập tức nhìn ra Cận Sầm có vẻ đang không ổn.
Cận Sầm liếc sang hướng căn tin trong công viên rồi nói: "Mua nước."
Thế là cả đám đi đến căn tin.
Đi được nửa đường, Trần Nghị đột nhiên ôm bụng: "Tiêu rồi! Tao bị đau bụng!"
Hắn gấp đến giậm cả chân, hỏi: "Tụi bây có khăn giấy không?"
Kỳ Dương với Cận Sầm không mang balo nên trong túi đương nhiên sẽ không có khăn giấy, chỉ có Nghiêm Diệc Sơ lục lục trong balo, moi ra được một bịch khăn giấy.
Trần Nghị dưới chân như có gió, cầm khăn giấy chạy thẳng vào WC, Kỳ Dương tặc lưỡi định đi theo Cận Sầm và Nghiêm Diệc Sơ đến căn tin thì sờ thấy di động Trần Nghị vẫn còn trong túi của mình.
Hắn im lặng thở dài, đành phải đuổi theo cho kịp, kẻo Trần Nghị không liên lạc được với mọi người.
Chỉ còn lại Cận Sầm cùng Nghiêm Diệc Sơ đi đến căn tin.
Nghiêm Diệc Sơ thấy Trần Nghị cùng Kỳ Dương đã đi xa nên tháo bớt lớp ngụy trang xuống, nhướng mày với Cận Sầm.
"Hút không?" Giọng cậu đầy sự hứng thú.
Cận Sầm uể oải ừm một tiếng.
"Hút đi, tôi mua nước, cậu muốn uống gì?" Nghiêm Diệc Sơ liếc qua quầy bán đồ ăn vặt: "Hay cậu muốn mua gì khác?"
Cận Sầm dùng ánh mắt phức tạp nhìn Nghiêm Diệc Sơ vài giây rồi nói: "Kẹo singum, với Coca nữa."
Nghiêm Diệc Sơ sau khi từ nhà ma ra cảm thấy rất vui, không để ý đến ánh mắt phức tạp của Cận Sầm, cậu gật đầu, phất tay với Cận Sầm rồi đi đến hướng căn tin.
Nam sinh mang balo màu đen thể thao hiệu Nike, dây đeo vai rất ngắn, hai dây đeo cứ lắc lư hai bên, nhìn rất quê mùa, cảnh tượng như vậy làm người khác không nhìn ra được bên trong cậu ta là người như thế nào.
Cận Sầm đi đến một chỗ vắng vẻ, sau khi xác định gần đó không có ai bên trung học số một mới lấy thuốc ra hút.
Gạt tàn trên thùng rác đã đầy một nửa, Cận Sầm nheo mắt nhìn khói trắng tản ra trước mặt.
Không mấy lạ khi Nghiêm Diệc Sơ có thể quan sát thấy cậu ta đang nghĩ những gì.
Nhưng cách tiếp cận ân cần của Nghiêm Diệc Sơ làm Cận Sầm nhìn ra được một phần trong cuộc sống quá khứ của cậu.
Cận Sầm không thể không tượng tưởng được việc lúc Nghiêm Diệc Sơ ở Xuyên Thành, với khuôn mặt như vậy cùng với EQ cao như thế, quá nửa là trộn lẫn với nhau.
Trong lòng cậu ta không hiểu sao có chút ngứa.
Điếu thuốc sắp hết mà cơn ngứa trong lòng vẫn chưa