Edited by Raine Wu - rainewu.wordpress.com
------------------------
Lễ chào mừng năm học mới đến hơn nửa ngày mới kết thúc.
Nghiêm Diệc Sơ cuối cùng cũng có thể tự do, cậu gọi thức ăn từ bên ngoài rồi đi đến góc tường trường để lấy.
Cảm giác chiếc bật lửa trong túi mình đều lắc lư theo mỗi bước đi, nhắc cậu về sự ấm áp sáng ngày hôm nay.
Rốt cuộc là ai cơ chứ?
Nghiêm Diệc Sơ thò tay vào túi, sờ sờ vỏ ngoài lành lạnh của chiếc bật lửa.
Một cái bật lửa rớt trong cái túi được ném đến, có thể loại trừ phần lớn khả năng là con gái. Ngoài ra, nó còn được ném từ nơi khác đến, độ lực này vô cùng chính xác, càng không có khả năng là con gái.
Nghiêm Diệc Sơ nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu mơ hồ hiện lên một suy nghĩ rất đáng sợ.
Không phải... Cận Sầm chứ?
Nói cho cùng, ở trường trung học số 1 Bắc Thành này, ngoài Cận Sầm, Nghiêm Diệc Sơ không có bạn nam nào có thể gọi là quen biết. Bạn chung lớp thì đang ngồi trong đội hình không có di chuyển, thực sự ở ngoài lớp mình cậu không hề quen biết ai.
Giật mình bởi chính suy nghĩ của mình, suốt trên đường đi lấy đồ Nghiêm Diệc Sơ không ngừng nghĩ về nó.
Từ trước đến nay cậu luôn là người có suy nghĩ táo bạo và chứng thực kỹ càng.
Với suy nghĩ này, Nghiêm Diệc Sơ đi đến căn tin cạnh sân tập – chỉ có nơi này mới sử dụng bao nilong mỏng đỏ.
Cậu nhìn lướt qua các kệ hàng, có hơi trống trải, thu ngân là một bà cô, đang chuyển hàng trong kho ra ngoài kiểm kê.
"Dì ơi, vừa nãy có bạn nam nào đầu đinh dáng cao đến đây mua đồ không? Mua một túi lớn đồ ăn vặt ấy ạ!"
Nghiêm Diệc Sơ hỏi.
Bà ấy ngước lên nhìn cậu, khó chịu nói: "Sao! Không có trả hàng."
Bà ấy tự nhiên nhớ lại. Bởi vì ở đây ít học sinh lui tới mua hàng huống chi nói đến mua số lượng nhiều như vậy.
Bà ấy cảnh giác nhìn chằm chằm Nghiêm Diệc Sơ, sợ rằng khi cậu nói chuyện là bởi vì những bánh trái quá hạn mà đem đến đổi trả.
Chỉ mới hỏi một câu mà đã bị bà cô này nhìn chằm chằm vào mình.
Vẻ ngoài học sinh ngoan hiền của Nghiêm Diệc Sơ chẳng lẽ không được đối xử bằng một nụ cười sao? Cũng do bà cô trong đây tính tình khó ở, vốn dĩ việc kinh doanh không tốt đã vậy mỗi lần có cái gì đều cau có mặt mày, học sinh càng không thích đến.
Nghiêm Diệc Sơ không phải đến trả hàng.
Cậu xấu hổ cười cười với bà ấy, xua xua tay tỏ vẻ không có việc gì nhưng cố gắng nắm bắt trong tâm trí được mấu chốt trong lời nói của bà ta – bà ấy không phủ nhận việc đã có người đến đây.
Nói vậy thì...
Cận Sầm đã mua đống đồ ăn vặt này sao?
Nghiêm Diệc Sơ cũng biết điều mua một chai Coca mang đi rồi ra khỏi đó.
Vừa đi, Nghiêm Diệc Sơ không kìm được mà búng tay một cái.
Trong lòng cậu không khỏi cười ha hả.
Nghiêm Diệc Sơ ơi Nghiêm Diệc Sơ! Sự hấp dẫn của mày đâu hề giảm miếng nào!
Đến Bắc Thành rồi mà vẫn có trai đẹp sẵn sàng giúp đỡ.
Chậc.
Nghiêm Diệc Sơ vẫn còn xịn vailoz.
Cận Sầm này, vốn tưởng chỉ là thằng đẹp trai nhàm chán, suốt ngày đọc sách không ngờ lại có một tâm hồn thú vị như vậy.
Ở Phí Điểm tính cách rất ư lạnh lùng ha?
Còn bây giờ, một túi ăn vặt trên trời rơi xuống, làm việc tốt giấu mặt, điều này chứng tỏ trái tim của cậu ta rất ấm áp và nồng nhiệt!
Trong lòng Nghiêm Diệc Sơ không khỏi cảm thán.
Nếu Hứa Thanh mà biết chẳng phải sẽ chua thành chanh sao.
Trận thi đấu buổi sáng đã bắt đầu rồi, sân thi đấu kẻ được kẻ vạch cấm, chỉ cho những học sinh có thẻ làm việc mới được phép ra vào.
Nghiêm Diệc Sơ chỉ có thể mang thức ăn bên ngoài đi một vòng lớn rồi quay về đội hình của lớp mình.
Thành tích lớp ba không đuổi kịp lớp một và hai nên hết sức ở cuộc thi đấu rửa hận. Không chỉ căn cứ địa được chăm chút rất cẩn thận, trên khán đài cũng dựng lên một cái trống rất là lớn, ngay khi tới lớp mình thi đấu, trống sẽ nổi lên, không cần quan tâm đám học sinh xa gần có nghe hay không.
Nghiêm Diệc Sơ ngồi ở sau ăn phần lẩu cay của mình, đeo tai nghe cất cao tiếng hát để áp đi tiếng cổ vũ ngoài kia.
Cậu kể cho Hứa Thanh nghe về hành động Lôi Phong của anh chàng đẹp trai kia, bên kia quả nhiên ném lại một cái liếc mắt đầy chanh chua.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: Cưng nói chuyện hão huyền y như Lâm Đại Ngọc ấy, người ta sợ gánh trách nhiệm, OK chưa?
Thanh Thanh Thảo Nguyên: Trước mặt có người chết, xui lắm.
Nghiêm Diệc Sơ vừa ăn cải thảo vừa trả lời lại.
SHU: Xin lỗi chứ sao nhiều người vậy mà lại chỉ giúp mỗi tao?
Hứa Thanh một giây nghẹn ngào, lập tức miễn cưỡng trả lời lại.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: Không phải mày nói bố mày với bố cậu ta quen nhau sao!
...
Đúng thế thật.
Nghiêm Diệc Sơ nuốt miếng cải thảo xuống.
Cận Sầm quá nửa là sợ chú Cận lại nói không biết quan tâm đến bạn học, không bảo vệ bạn bè sao? Nghiêm Diệc Sơ gần như có thể nghĩ ra nguyên bài diễn thuyết mà Cận Chấn Quốc sẽ dành cho Cận Sầm nếu như mình té xỉu ở sân tập.
Biết vậy hôn mê luôn cho rồi.
Không thể thấy được hình ảnh này, Nghiêm Diệc Sơ có chút tiếc nuối.
Nhưng dù vậy, cách cư xử của Cận Sầm cũng đủ chứng tỏ cậu ấy là một người ấm áp.
Nghiêm Diệc Sơ cắn cục bò viên, trong đầu xuất hiện hình ảnh khi Cận Sầm mua đồ, mặt lạnh nhưng trong lòng lại lo lắng cho cơ thể mình.
A...
Hình ảnh này thật là làm người ta thoải mái quá đi.
Tiểu Sầm, không nghĩ rằng cưng là người trong nóng ngoài lạnh đó nha!
Ấn tượng của Nghiêm Diệc Sơ về Cận Sầm cũng được cải thiện rất nhiều.
Mấy ngày nay, cậu dần thay đổi cái nhìn ban đầu về Cận Sầm, một cảm giác quấy rối Cận Sầm từ từ trổi dậy.
Nhưng mà phải thể hiện bằng cách nào đây?
Nghe câu hỏi này, Hứa Thanh một giây đã trả lời.
Thanh Thanh Thảo Nguyên: Còn phải nói sao! Cừu non hiền lành ngoan ngoãn! Mười học bá ngầm yêu hết chín.
Nghiêm Diệc Sơ húp một ngụm nước súp cay.
Như là đang nghĩ.
Cùng lúc đó.
Ba người ở tầng tổng hợp bỏ hoang, chơi trò Vương Giả Vinh Diệu.
Cả ba người Cận Sầm đều có hai tài khoản Wechat, một tài khoản dành cho ba