Khiết Băng vừa về đến nhà đã than đói bụng. Vì Hắc Sát thúc giục cô đến đây ngay nên cô còn chưa kịp ăn.
Thấy cô nói đói nên Phó Nhất Đằng liền đi vào bếp. Anh cắt thịt, thái rau, nấu cho cô vài món ăn. Tuy đơn giản nhưng vô cùng ngon.
Khiết Băng thấy thức ăn như thấy nước ở sa mạc khô khốc. Cô ăn lấy ăn để. Cô còn không ngần ngại kêu anh làm đầu bếp riêng cho cô coi như cảm ơn vì cô “bao nuôi” anh, đưa anh về nhà.
Lúc này, anh lại ngẩn ra. Tại sao cô không nghi ngờ trong thức ăn có độc mà còn ăn nhiều như thế. Còn dám đưa ra đề nghị bạo gan như thế. Có phải từ trước đến giờ anh tính toán sai, anh điều tra và hại sai người rồi hay không?
Chắc chắn trong chuyện của 7 năm trước còn có khúc mắc nào đó mà anh không biết.
Anh gật đầu tỏ vẻ đồng ý với Khiết Băng. Cô hài lòng nhìn anh hỏi nhỏ
“Nè, tại sao anh nấu ngon như vậy mà lại lang thang ngoài đường vậy?”
Anh không ngần ngại đáp trả
“Trước đây tôi thường xuyên nấu cho em gái tôi ăn, nhưng rồi sau khi con bé mất thì tôi không còn động lực để phấn đấu nữa. Thế nên tôi mới lang thang thế này.”
Thấy anh ta có vài phần đáng thương, không ngờ anh lại không có gia đình. Cô cũng không