Mi mắt trong thoáng chóc đã trở nên hằn hộc, Lam Đình Niên phỉ nhổ vào thẳng mặt của Bạch Hạc Hiên đầy khinh bỉ:“Nực cười! Bạch Hạc Hiên anh thật nực cười!”
Tâm can bị đau đớn bủa vây, Lam Đình Niên dần mất đi khống chế mà xảy ra giằng co với Bạch Hạc Hiên, từ bên trong căn phòng người ta chỉ còn nghe mỗi tiếng khóc thật thê lương của một cô gái, đau đến tận cùng của số phận.
Kinh động đến cả Bạch phu nhân đang ngồi ở dưới phòng khách gọi chồng, ngay lập tức tắt điện thoại đi, Bạch phu nhân chạy vội lên phòng của Lam Đình Niên đẩy cửa đi vào, nhìn Bạch Hạc Hiên và Lam Đình Niên đang mất bình tĩnh, không thể khống chế được hành động khi ở gần nhau mà hét lớn, bà chạy nhanh lại tách cả hai ra:“Bạch Hạc Hiên con làm cái gì vậy hả?”
Dễ dàng tách được cả hai ra khi Bạch Hạc Hiên buông lỏng lực đạo, Bạch phu nhân đẩy mạnh người anh cau mày lớn giọng đẩy người anh ra đến tận cửa phòng:“Con đi ra ngoài ngay cho ta!”
“Biết con thế này ta đã không để con ở riêng cùng con bé rồi!”
Nói rồi Bạch phu nhân liền dập mạnh cửa chốt trong, đến một cơ hội cũng không cho Bạch Hạc Hiên mở miệng giải thích.
Bước chân di chuyển đến chỗ của Lam Đình Niên, đứng cạnh giường, nhìn cô trong bộ dạng đầu tóc rối bù, khóe mi đỏ hoe vươn đầy nước mắt, cơ thể không khống chế được mà run lên đầy mệt mỏi, nằm cứng đơ trên giường.
Bạch phu nhân trước cảnh tượng này cuối cùng cũng chẳng thể nhịn nổi mà chảy dài một giọt lệ cay, bà nhẹ ngồi xuống cạnh giường cúi nhẹ người ôm lấy cơ thể của Lam Đình Niên vỗ vỗ nhẹ:“Niên Niên bình tĩnh! Có mẹ ở đây! Con nghe mẹ bình tĩnh lại đi con!”
Bạch phu nhân ôm hình hài nhỏ bé của Lam Đình Niên tring vòng tay mà chợt nhớ đến lời ru mà bà Lam vẫn thường thi thoảng hát ru cho Lam Đình Niên những lúc sốt cao hay không ngủ được.
Khóe môi dụng tâm mà cất lời, quả thật lời ru từ bé lại giúp Lam Đình Niên bình ổn được tâm trạng, ánh mắt đã có hồn hơn khi nảy rất nhiều, lời ru chạm đến phần ấm áp nơi đầu tim, Lam Đình Niên bất giác nở một nụ cười, lòng bàn tay nhỏ cuộn chặt vào ga giường cũng dần dần nới lỏng, hơi ấm từ người của Bạch phu nhân quả thật cũng ấm áp không kém gì phần mẹ, Lam Đình Niên cô thật sự cười, cười một cách mãn nguyện nhất, tâm bấy giờ thật sự chỉ là hạnh phúc.
“Niên Niên con có muốn rời khỏi nơi này không?” Lời ru dừng lại, một quyết định lóe sáng trong đầu của Bạch phu nhân trước tình cảnh hiện tại của Lam Đình Niên.
Nụ cười trên môi của Lam Đình Niên sau lời của Bạch phu nhân cũng vụt tắt, cô cẩn thận suy nghĩ, thoát khỏi nơi này đương nhiên cô vui còn không hết nhưng mà cô đâu còn lại bất kì một thứ gì để có thể gửi gắm hi vọng sống.
Có đi có ở, liệu còn có sự khác biệt nào hay sao?
Cô nghĩ chỉ có cái chết mới tạo ra sự khác biệt và chấm dứt được sự tiêu cực bấy giờ ở trong cô thôi chứ?
Tránh mặt Bạch Hạc Hiên rồi cô cũng đâu thể quên đi những điều ở quá khứ phải không?
Lam Đình Niên định mở lời khướt từ Bạch phu nhân nhưng rồi lại bị bà chặn họng mà cướp lời trước:“Niên Niên, con suy nghĩ cho thật kĩ lời mẹ!”
“Làm điều dại dột không giải quyết được bất kỳ vấn đề nào cả!”
“Mẹ của con ở dưới suối vàng liệu có vui nổi khi nhìn thấy đứa con gái duy nhất của mình đau khổ luôn dại dột