Ấp úng nữ hộ lý chỉ thẳng tay vào mặt mình:"Anh hỏi...!hỏi tôi sao?"
"Không cô thì ai!" Cau mày Bạch Hạc Hiên trân trân nhìn nữ hộ lý khó chịu ra mặt.
"Anh có thể gọi tôi là Giai Tuệ, tôi là hộ lý được mẹ anh thuê về để chăm sóc cho anh trong ba tháng vừa qua!" Giai Tuệ thành thật mà trả lời.
Nheo nhẹ mi mắt, Bạch Hạc Hiên cũng chẳng còn thái độ gây gắt như lúc nảy nữa mà chớp nhẹ mi mắt:"Ừm...!Tôi biết rồi! Cô ra ngoài trước đi!"
"Tôi gọi bác sĩ!" Đôi bàn tay có phần hơi lúng túng nữ hộ lý chỉ chỉ ra hướng cửa.
"Không cần gọi! Làm luôn giấy xuất viện cho tôi đi!" Bạch Hạc Hiên trên giường bệnh sau lời của nữ hộ lý, anh nghĩ nghĩ gì đó mà ra lệnh.
Lời Bạch Hạc Hiên vừa dứt, nét mặt nữ hộ lý cũng e ngại mà nhìn anh:"Anh Bạch, anh là vừa mới tỉnh! Không thể xuất viện liền như thế được!"
"Lời tôi nói cô không nghe sao?"
"Vâng!" Nữ hộ lý đủ tinh ý để nhận ra được Bạch Hạc Hiên đang dần có dấu hiệu tức giận, mà ngoan ngoãn theo lời anh.
Ra khỏi phòng bệnh nữ hộ lý không trực tiếp đi làm giấy xuất viện cho Bạch Hạc Hiên mà lại liên lạc với Bạch phu nhân để hỏi ý kiến bà, sau khi nhận được sự đồng ý của Bạch phu nhân thì nữ hộ lý mới làm giấy xuất viện cho Bạch Hạc Hiên.
Mặc dù sức khỏe chưa được ổn định, nếu đúng quy trình thì bác sĩ vẫn chưa thể chấp nhận cho Bạch Hạc Hiên xuất viện liền sau khi vừa hôn mê sâu mới tỉnh được, nhưng với tầm ảnh hưởng của Bạch Hạc Hiên anh thì cũng chẳng ai dám trái lời.
Sau khi xuất viện, Bạch Hạc Hiên cũng chẳng về Bạch gia nghỉ ngơi mà lại đến thẳng Bạch Thị, anh không kể ngày đêm điên cuồng mà lao đầu vào công việc.
Đến nổi công việc trước kia nếu mất đến một tuần để giải quyết xong thì bây giờ chỉ cần một đến ba ngày là Bạch Hạc Hiên đã có thể giải quyết được toàn bộ, anh cứ như thế ngủ không ngủ, ăn uống thì miếng có miếng không qua loa cho xong bữa, rồi lại tiếp tục điên cuồng cùng với công việc.
Có lẽ hiện tại chỉ có công việc mới có thể khiến cho Bạch Hạc Hiên tạm dừng đi những suy nghĩ, những dòng kí ức thuộc riêng về Lam Đình Niên đang không ngừng ngày ngày hiện hữu trong tâm trí anh và kể cả sự ân hận của bản thân mình.
Đêm nay, tối muộn Bạch Hạc Hiên mới rời khỏi Bạch Thị, anh không về thẳng Bạch gia mà lại mò đến một quán rượu, tìm chút hơi men mà chấn chỉnh bản thân, cho đến tờ mờ sáng Bạch Hạc Hiên mới từ quán rượu trở về Bạch gia, trên người mang theo chút hơi men vẫn còn động lại trên người, anh chao đảo hướng từng bước chân về phía phòng ngủ của Lam Đình Niên, tay mở nhẹ