Sau khi kiểm tra xong, tình hình của Bạch Hạc Hiên là do kích động quá mức dẫn đến ý chí rơi vào trong mơ hồ, nhưng hiện tại tạm thời tình trạng đã có thể bước ra khỏi sự mơ hồ để tỉnh giấc mà ổn định hơn.
Ý chí dần dần được khôi phục, tiêu tốn một hồi rất rất lâu nằm trên giường bệnh bất động Bạch Hạc Hiên mới khẽ động mi mắt, câu nói đầu tiên trong miệng anh vẫn là một cái gì đó rất quen thuộc mà anh vẫn thường hay nói sau khi tỉnh giấc, trước khi bước xuống giường trong suốt năm năm qua, như một lời hối hận đầy muộn màng, như một cách để làm vơi đi chút sự tự trách trong lòng:"Niên Niên, anh xin lỗi! Là lỗi của anh! Đều tại anh hết! "
"Cậu Bạch, dạo gần đây cậu lại thường xuyên dùng lại thuốc sao?" Tâm trí vừa thức tỉnh chưa được bao lâu, bên tai Bạch Hạc Hiên lại vang lên tiếng của bác sĩ.
Khóe mắt lờ đờ, Bạch Hạc Hiên xoay sang nhìn vị bác sĩ còn cố ý cong nhẹ khóe môi đầy nhợt nhạt của mình lên:"Dạo này hơi khó ngủ dùng chút cho dễ ngủ!"
Đầu lắc nhẹ, vị bác sĩ nhìn Bạch Hạc Hiên trong bất lực, hai năm cố gắng có lẽ chẳng còn có mấy tác dụng nữa, khi mà cảm xúc của Bạch Hạc Hiên đang dần có dấu hiệu chuyển biến theo hướng tiêu cực, nếu tình trạng này cứ kéo dài e rằng lần nữa anh lại rơi vào trạng thái trầm cảm:"Cậu Bạch, sau này cậu có cảm thấy khó ngủ thì đến tìm thôi, tôi sẽ tìm cách giúp cậu, đừng tùy tiện dùng thuốc!.
Không tốt!"
"Biết rồi!" Lời vừa dứt, Bạch Hạc Hiên trong trạng thái bơ phờ vẫn một mực chống tay xuống giường dùng sức ngồi lên bỏ mặc cả sự khuyên ngăn của bác sĩ.
"Tôi nằm đây mấy ngày rồi?" Dường như cũng cảm nhận được một giấc dài mình vừa mới trãi qua, ngồi trên giường khom nhẹ người, tay đang mang giày mà ngẩng đầu lên nhìn bác sĩ.
"Ba ngày!" Lại lần nữa lắc đầu, vị bác sĩ bất lực nhìn Bạch Hạc Hiên mà thốt lên rồi quay về bàn làm việc của mình ngồi xuống.
"Cậu Bạch, lúc nảy tôi có xem qua mạch tay cho cậu, cảm giác không đúng cho lắm, tôi nghĩ cậu nên tranh thủ ít thời gian đến viện để khám tổng quát xem thế nào đi!"
"Mạch tay?" Câu nói nói vị bác sĩ liền khiến cho Bạch Hạc Hiên thắc mắc, vốn dĩ là một bác sĩ tây y làm sao lại xem mạch tay.
"Đông y, tôi có biết một chút!"
Mi mắt chùn xuống, lòng không còn thắc mắc, nhưng lời của bác sĩ thì Bạch Hạc Hiên vẫn bỏ ngoài tai, nút thắt dây giày cuối cùng cũng đã hoàn thành, Bạch Hạc Hiên đứng lên đi đến chỗ vị bác sĩ vỗ vỗ nhẹ vai vị bác sĩ:"Cảm ơn anh, nhưng tôi không có chuyện gì được đâu!"
"Mạng lớn, không chết nổi!" Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền lướt qua khỏi vị bác sĩ mà rời đi.
Ba hôm rồi không được gặp Lam Đình Niên và John, Bạch Hạc Hiên thật sự cảm