Gượng cười đầy chua chát, Lam Đình Niên bắt buộc phải lủi thủi tấm thân đau rát đầy bẩn thiểu hiện tại của mình quay trở lại tiệm cháo.
Vừa vào đến nơi không biết có bao nhiêu ánh mắt đã dán lên người của Lam Đình Niên, trong đám người chỉ có đôi ba con mắt là tìm thấy sự đáng thương trong cô còn lại bấy nhiêu đều là những đôi mắt khinh thường cười cợt, nhưng giây phút này Lam Đình Niên cũng chẳng còn có tâm trạng đâu mà bận tâm.
Cô kiên trì nén cơn đau hiện tại đang xé da xé thịt trên cơ thể của mình mà muốn lịch sự xếp hàng tôn trọng người đến trước, nhưng vừa thấy cô thì một đám người đang xếp hàng ở gần đó tản ra đưa tay mà phất phất quanh mũi mình như vừa ngửi thấy một thứ dơ bẩn.
Lam Đình Niên không mù tất nhiên cô nhìn thấy cả nhưng rồi cũng chỉ là lịch sự mà gượng cười, tính ra như thế cũng thật may, cô không cần phải xếp hàng nữa, cứ thế Lam Đình Niên như kẻ được ưu tiên mà lấy cháo đem trở về phòng bệnh.
Vừa mở cửa Lam Đình Niên đã thấy Bạch Hạc Hiên đang đút sữa cho Nhã Thanh Lam mà cười nhạt, cô lóc cóc đi đến đặt hai hộp cháo lên bàn vẫn không thấy một ai có ý định quan tâm đến mình mà lên tiếng:"Cháo tôi mua hai loại, một cháo thịt băm một cháo trắng chắc là được rồi chứ?"
"Đem vứt đi!" Ba từ lạnh tanh từ miệng của Bạch Hạc Hiên phát ra làm cho Lam Đình Niên liền chết sửng ngay tại chỗ.
Cô chợt nhận ra là anh đang cố tình!
Gật gật đầu thấu hiểu, Lam Đình Niên đem hai hộp cháo thẳng tay vứt vào thùng rác ở bên cạnh.
Cánh tay đang múc thêm muỗng sữa của Bạch Hạc Hiên bỗng dưng dừng lại, anh quay ngoắt sang Lam Đình Niên lôi thôi lếch thếch đang đứng phía sau lưng mình mà cau mày:"Tôi bảo vứt cô liền vứt đi như vậy sao?"
"Không thì thế nào? Không phải anh bảo lời của anh tôi phải nghe sao? Chẳng nhẽ khi nảy là ai đó dựa anh nói chứ không phải lời của anh à?" Lam Đình Niên có chút mệt mỏi mà cương nghị đối chất.
Bạch Hạc Hiên tạm thời không biết nói thế nào mà im miệng, anh quay sang tiếp tục đút sữa cho Nhã Thanh Lam, đút xong muỗng sữa anh lại âm trầm mà nói:"Lau dọn chỗ cháo dưới sàn kia đi!"
"Sẵn tiện thì lau dọn người của cô luôn đi!"
"Bẩn thiểu chết đi được!"
Lam Đình Niên cũng chẳng nói gì chỉ lặng lặng rời đi mà tìm ít giẻ lau vào, lau qua vũng cháo ở dưới sàn, đang ngồi lau lau bỗng nhiên đầu óc của Lam Đình Niên tối sầm lại, trước mắt cô bấy giờ chỉ toàn là màu của đom đóm, thàn trí mơ hồ Lam Đình Niên không trụ nỗi nữa mà ngã nhào ra sàn.
Một tiếng động lớn vang lên làm cho Bạch Hạc Hiên giật mình, quay sang anh nhìn thấy Lam Đình Niên khép chặt mi, mặt môi