Anh gằng giọng:"Cô đê tiện thì cũng thôi đi! Nào ngờ cô còn có cái suy nghĩ người khác cũng đê tiện giống cô sao?"
Đôi môi khô khốc, Lam Đình Niên cười nhạt:"Lòng dạ tôi hẹp hòi, lại ích kỉ đê tiện cho nên tôi chỉ nghĩ được như thế thôi, anh có ý kiến gì sao?"
"Nếu nói chuyện với tôi khiến anh điên tiết như thế thì đừng nên nói nữa!"
"Về mà chăm sóc cho tình nhân của mình đi, tôi tự lo cho thân mình được!"
Nhìn thấy ánh mắt vẫn còn đang đỏ au của Bạch Hạc Hiên mãi nhìn mình, lòng Lam Đình Niên tự nhiên lại hiểu ra gì đó mà gượng cười nói tiếp: "À mà!.
Anh yên tâm đi, nốt hôm nay thôi ngày mai tôi sẽ tiếp tục chăm sóc cô ta cho nên anh không cần phải cuống quýt lên hết như thế đâu!"
"Lam Đình Niên xem như cô giỏi!" Bạch Hạc Hiên tức đến phát điên nhưng nhìn lại cơ thể của Lam Đình Niên tự bản thân anh lại có một cái gì đó không dám dùng thêm lực lên người cô mà đứng đó chỉ chỉ ngón tay đầy run rẫy của mình đến trước mặt Lam Đình Niên ngậm đắng nuốt cay.
Thu hồi lại ngón tay mình Bạch Hạc Hiên đem hộp cháo đặt mạnh xuống bàn, anh quay lưng rời đi, trước khi đi còn không quên dập mạnh cánh cửa phòng trút giận.
Có thoáng giật mình, Lam Đình Niên trân trân đôi mắt nhìn xống sàn nhà bị cháo đổ làm bẩn, thở dài một hơi cô lười đứng lên mà dọn dẹp, nên cũng nhắm mắt cho qua mà chống tay nén cơn đau từ thể xác lại mà nằm xuống giường.
Mi mắt khép hờ Lam Đình Niên chảy dài một giọt lệ trong veo.
Bây giờ cô chỉ biết ước cô ở trên đời này chẳng còn điều gì vướng bận nữa, nếu không phải là mẹ, chắc có lẽ cô đã đi theo bé con của cô từ lâu rồi!
Cái hôm cô mất đi bé con, cô chẳng thể nghĩ đến thêm một ai thì hôm đó ý trời lại để cô không thể chết.
Để rồi đến ngày hôm nay đủ tỉnh táo cô biết bản thân mình còn có một người mẹ, cô không dám làm liều thêm một lần nào nữa cả.
Giá như hôm ấy cô có thể chết đi thì bé con của cô sẽ vừa có người bầu bạn không sợ hãi trước nổi cô đơn còn cô thì cũng sẽ được giải thoát khỏi những nổi đau của hiện tại.
Nghĩ đến mẹ, Lam Đình Niên sựt nhớ ra cũng lâu lắm rồi cô chưa đến thăm bà, không biết tình trạng của bà hiện tại ở trong bệnh viện thế nào rồi, bà có nhớ cô rồi bỏ ăn bỏ uống hay không?
Nghĩ lại cũng thật nực cười ngay đến mẹ của mình Lam Đình Niên cô còn chưa chăm được mấy hôm, mà lại có thời gian rảnh rỗi ở đây chăm sóc cho tình nhân của chồng!
Càng nghĩ càng tức cười không thể chịu được!
Lòng bỗng dưng chùn xuống, Lam Đình Niên nhìn lại bản thân