Đó chính là cái chết! Một cái chết thật bình yên!
Nghĩ đến cái chết Lam Đình Niên bỗng nhiên hung hăng đến lạ cô như điên lên bấy giờ không thể kiểm soát nổi hành vi hiện tại của bản thân, cả cơ thể trên giường liên tục giãy giụa, hai cánh tay cũng ngày càng quơ loạn, mở rộng phạm vi, cô gạt đổ hộp cháo, gạt rớt cả thuốc, còn gạt luôn bình hoa được y tá mua để ở trên bàn xuống, tiếng đỗ vỡ bắt đầu vang lên trong căn phòng bệnh của cô ngày một to hơn, trong phòng có bất kì thứ gì vừa tầm tay Lam Đình Niên đều điên cuồng đem chúng ném xuống sàn nhà trút giận.
Tiếng náo loạn từ bên trong phòng bệnh của Lam Đình Niên không biết tự khi nào đã phá luôn sự yên ắng ở nơi bệnh viện, Bạch Hạc Hiên vì khi nảy bỏ quên điện thoại ở phòng của Lam Đình Niên cô, cho nên bấy giờ anh mới bèn quay lại lấy.
Nào ngờ anh vừa mở cửa phòng lại nghe tiếng la hét thảm thiết của Lam Đình Niên trong phòng bệnh, ngay lập tức anh chạy thẳng đến phòng cô, không một động tác thừa anh mở cửa xông thẳng vào phòng cô, khi nhìn thấy Lam Đình Niên đang lăn lóc dưới sàn nhà, mảnh thủy tinh hỗn tạp ngỗn ngang quanh cô cũng được dịp mà ghim thẳng vào trong lớp da mỏng của Lam Đình Niên, máu tươi tanh nồng rỉ khắp sàn, vừa nhìn thôi cũng khiến cho người ta lạnh sống lưng, nhưng còn Lam Đình Niên thì vẫn không ngừng làm đau bản thân mình, móng tay cô cứ thế liên tục bấu chặt vào da thịt bật máu cho đến khi khắp người đều không còn chỗ nào lành lặn.
Bạch Hạc Hiên túng quá không biết làm thế nào, tay chân cuống quýt không thôi, sau khi đã kịp định thần lại anh liền ngay lập tức lao vào chỗ của Lam Đình Niên, anh ngồi thụp xuống nhà sàn cũng không kịp để ý dưới chân đã giẫm phải bao nhiêu mảnh thủy tinh, anh ôm lấy cơ thể nhỏ bé tanh nồng mùi máu của Lam Đình Niên tay khẽ vỗ vỗ nhẹ vào mặt cô mà gọi: “Lam Đình Niên… Đình Niên… cô bình tĩnh lại đi…”
Lam Đình Niên dường như cũng chẳng còn đủ tỉnh táo để nghe thấy lời của Bạch Hạc Hiên, cô cứ thế trong vô thức mà liên tục liên tục ghim thẳng móng tay vào trong cơ thể mình, đầu tóc thì rối bù, khuôn mặt đã trắng bệch nhuốm toàn nước mắt nhìn cô chẳng khác nào một xác sống.
Cô luôn miệng mà lẩm bẩm:“Bạch Hạc Hiên đồ khốn nạn nhà anh… Nhã Thanh Lam con đàn bà tâm cơ nhà cô… Các người nhất định phải trả giá… Con của tôi… Mẹ của tôi… Nhất định tôi sẽ bóp chết các người…”
Nhìn cảnh tượng thê lương trước mắt Bạch Hạc Hiên cũng chẳng biết làm thế nào, anh đúng là tức lời của cô nhưng trong lúc này lại không thể mắng, chỉ cố gắng ôm lấy Lam Đình Niên thật chặt thật chặt trong lòng mình, bàn tay lớn giữ chặt lấy hai tay cô ngăn cản cô tiếp tục tổn thương cơ thể mình.
Nhưng càng như thế Lam Đình Niên càng cảm thấy bức rức hơn cô chẳng cách nào giải tỏa áp lực trong lòng mình, là cô đang kiềm nén, kiềm nén đến điên dại!
Trong lòng Bạch Hạc Hiên, Lam Đình Niên gào xé hai chân cứ thế mà giãy nảy vốn đã bị thương lại còn nặng hơn, cô gào khóc trong đau đớn lẫn tuyệt vọng: “Thả tôi ra… Thả tôi ra đi mà… Để tôi chết đi…”
“Bác sĩ! Bác sĩ đâu hết rồi!”
“Bác sĩ…”
Bạch Hạc Hiên thét lên một tiếng.
Vị nữ bác sĩ lần trước thăm khám cho Lam Đình Niên khi cô sảy thai từ bên ngoài mở cửa hớt hãi chạy vào.
Bạch Hạc Hiên bấy giờ cũng chẳng còn có thời gian mà nghĩ ngợi, theo bản năng anh vội vàng:“Cứu lấy cô ta! Nhanh lên”
Vị nữ bác sĩ cũng ngay lập tức mà bắt tay vào việc, nhận thấy tinh thần của Lam Đình Niên không được ổn, bà quyết định cho cô uống trước một liều thuốc an thần để ổn định lại trước rồi sẽ kiểm tra kĩ hơn, sau khi được sự đồng ý của Bạch Hạc Hiên, vị nữ bác sĩ liền mà đem một viên thuốc đến trước khuôn miệng của Lam Đình Niên nhưng lại bị cô vùng vằng đụng trúng cho mà xẩy tay làm rớt viên thuốc xuống sàn.
Nhíu mày Bạch Hạc Hiên khó chịu đem Lam Đình Niên xiết