Nhã Thanh Lam mỉm cười có phần hơi yếu ớt:“Anh có gì phiền lòng sao?”
Bạch Hạc Hiên chăm chăm nhìn Nhã Thanh Lam một lúc, cuối cùng cũng lắc nhẹ đầu:“Không có!”
Nhã Thanh Lam cũng chẳng phải loại người ngu ngốc gì mà cố gắng đào sâu thêm sự việc, sau khi nghe Bạch Hạc Hiên nói vậy cô ta cũng liền chuyển sang chủ đề khác, nhưng lần này lại là chủ đề đánh đúng vào tâm lí đang rất phức tạp của Bạch Hạc Hiên:“Hiên, nếu anh lo cho chị Niên Niên thì qua với chị ấy đi, em có thể ở một mình được mà!”
Khóe môi gượng cười, Bạch Hạc Hiên vỗ vỗ nhẹ bàn tay cô:“Em lại nghĩ đi đâu nữa rồi! Anh làm sao có thể không an tâm về cô ta được chứ!”
“Hiên trong ánh mắt anh không nói như vậy nó rõ ràng đang nói ngược với những lời anh vừa thốt ra!” Nhã Thanh Lam cố tình bắt lấy ánh mắt của Bạch Hạc Hiên xoáy sâu mà nhắc nhở.
Cả cơ thể khựng lại trầm ngâm, thoáng qua một lúc Bạch Hạc Hiên giật mình cười nhạt:“Em lại khéo đùa rồi, anh làm gì có như lời em nói chứ!”
“Hiên em còn không hiểu anh sao?”
“Qua với chị ấy chút đi, em có thể tự lo cho mình được!” Nói rồi Nhã Thanh Lam liền khó khăn hướng mắt lên chiếc chuông nhỏ ở đầu giường:“Nếu có gì em cũng có thể tự mình gọi bác sĩ, anh cứ yên tâm đi!”
Tay lắc lắc nhẹ bàn tay của Bạch Hạc Hiên, Nhã Thanh Lam vỗ về, cười tươi y như thật như vẫn làm ra chút chút tủi thân như muốn Bạch Hạc Hiên có thể nhìn thấy, giọng điệu của cô ta bấy giờ thì hiểu chuyện nhưng ý tứ lại hết sức hờn ghen:“Dù sao trên danh nghĩa hiện tại chị ấy cũng là vợ anh, nếu anh cứ ở đây bỏ mặc chị ấy, người khác nhìn vào họ lại đánh giá, không chỉ em mà còn cả anh nữa.
Nghe lời em qua với chị ấy đi!”
“Lam Lam…” Bạch Hạc Hiên không trực tiếp từ chối hay gật đầu anh chỉ gọi đơn giản thân thương tên của cô ta.
Nhã Thanh Lam có phần không thích bởi thái độ không mất dứt khoát của Bạch Hạc Hiên nhưng rồi cũng chẳng dám manh động quá nhiều mà tiếp nối luôn vỡ tuồng cô ta vừa bày ra:“Đi đi anh!”
Vừa hay lúc này, phía bên ngoài cánh cửa phòng bệnh lại có tiếng gõ cửa vang lên, sau khi được người bên trong đồng ý, người phía bên ngoài liền đẩy cửa đi vào.
Là y tá mà Bạch Hạc Hiên đã nhờ chăm sóc Lam Đình Niên.
Trong đáy mắt có phần hơi lo sợ do sự đến bất ngờ của y tá, bàn tay vẫn còn chưa buông Nhã Thanh Lam ra anh đã lên tiếng:“Cô có việc gì sao?”
Thoáng nhìn sang Nhã Thanh Lam đang nằm trên giường bệnh lại tay trong tay có vẻ rất thắm thiết với Bạch Hạc Hiên, cô y tá có phần hơi khó nói, nhưng đến cũng đã đến rồi cô cũng chẳng thể nào quay trở về,