Tâm thức bị người ta giễu cợt, Bạch Hạc Hiên anh là loại người gì mà cam chịu để cho người ta giễu cợt mình như thế chứ?
Cánh tay đem theo lực Bạch Hạc Hiên lao đến một chân quỳ trên giường bóp chặt lấy cằm của Lam Đình Niên ép cô phải dùng tay ghì chặt xuống giường cố giữ cơ thể của mình lại, anh nghiến răng:“Lam Đình Niên cô đừng có mà quá đáng! Chiều nay cô còn tự ý ra ngoài tôi còn chưa hỏi tội cô, cô đừng có ở đây mà dở cái giọng điệu châm chọc đó rõ chưa?”
Mi mắt khẽ chớp đầy giễu cợt, Lam Đình Niên nghiêng đầu sang một bên lười đối diện với khuôn mặt Bạch Hạc Hiên mà giễu cợt lòng không đáp.
Thái độ của Lam Đình Niên vô tình làm cho Bạch Hạc Hiên càng điên tiết hơn, anh hất mạnh đầu cô xuống giường, may thay có chiếc gối đỡ lại nên đầu của Lam Đình Niên cũng chẳng có thương tổn gì, Bạch Hạc Hiên tưởng chừng đã dừng lại hành động ngờ đâu anh lại trực tiếp leo lên giường của Lam Đình Niên, kẹp chặt cô dưới thân mình, giữ chặt hai cánh tay cô hai bên, áp sát khuôn mặt anh ghì từng chữ một:“Cô muốn chọc điên Bạch Hạc Hiên này lên thì mới vừa lòng đúng không, hả?”
Cười mỉa Lam Đình Niên vẫn vậy một câu cũng lười phải rặng chữ.
“Mở miệng ra nói chuyện ngay cho tôi! Còn cố chống đối tôi nữa, ngay lập tức cho người đến tận nơi của mẹ cô!”
Mi tâm thoáng run rẫy, nhưng rất nhanh cũng có thể bình tâm, Lam Đình Niên thờ ơ khó khăn dưới lực đạo của Bạch Hạc Hiên mà mở miệng:“Muốn tôi nói gì?”
Thái độ hoa hòe cho có lệ này của Lam Đình Niên, đúng là càng ngày cô càng biết cách chọc điên Bạch Hạc Hiên.
Được! Tạm thời anh không tính toán với cô!
Bạch Hạc Hiên vẫn duy trì tư thế cũ trên người Lam Đình Niên đôi phần dịu đi:“Cô đang làm mình làm mẩy cái gì? Chẳng phải chỉ là ăn một bữa cơm cùng nhau thôi sao? Có như thế cô cũng thái độ là thế nào?”
Lam Đình Niên tự hỏi: Cô làm mình làm mẩy khi nào? Tại sao cô phải làm mình làm mẩy? Cô không muốn ăn cũng bắt cô phải xuống ngồi ăn cho anh xem à?
Còn anh nói cái gì chỉ là một bữa cơm thôi mà?
Bạch Hạc Hiên anh có đang phân biệt được một bữa cơm bình thường với một bữa cơm phải dùng cùng với tình nhân của chồng mình hay không?
Đối với anh nó bình thường nhưng trong mắt cô nó không phải như vậy mà trái lại nó đối với cô còn cực kì bài xích, cực kì ghê tởm, cô có chết đói cũng chẳng muốn dùng chung mâm với tình nhân của chồng mình, dù có không còn yêu đi chăng nữa nhưng dù sao trên danh nghĩa cô vẫn là vợ hợp pháp cơ mà.
Anh nói như thế không tự thấy mình vô lí lắm hay sao?
Hiện tại cô chỉ sống một cuộc sống bình thường, nước sông không phạm nước giếng.
Anh sống với ai anh làm gì với người ta thì đó là việc của anh!
Cô chẳng thèm quan tâm đến.
Cô ở lại đây cũng chỉ vì anh đang có trong tay thứ