Bạch Hạc Hiên kể từ khi Nhã Thanh Lam quấn lấy mình, anh một lời cũng chẳng nói thêm mà chỉ lặng người quan sát thái độ của Lam Đình Niên.
Vừa nghe Lam Đình Niên chửi mình cùng Nhã Thanh Lam là “một đôi cẩu nam nữ” Bạch Hạc Hiên liền nổi điên mà xiết chặt hai lòng bàn tay cuộn tròn thành nắm đấm, nhưng tạm thời anh vẫn đủ bình tâm mà không lao đến túm lấy Lam Đình Niên.
Nhẹ nhàng quay sang Nhã Thanh Lam có mỉm cười anh vuốt nhẹ mái tóc rối của cô ta mà bảo:“Em về phòng trước đi, lần sau đừng tự ý mình ra vào nơi này nữa!”
Mi mắt khẽ động Lam Đình Niên nghe xong không nhịn được lòng mà cong lên khóe môi đầy giễu cợt:“Muốn tình chàng ý thiếp gì thì dắt nhau về phòng làm riêng với nhau đi được không? Chỗ của tôi đâu phải nơi để cho hai người phô bày tình cảm! Nhìn buồn nôn lắm!”
“Hiên, chị ấy lại nói móc chúng ta nữa kìa anh xem đi! Rõ ràng chị ấy muốn kiến chuyện trước!” Nhã Thanh Lam õng ẹo mà lắc lắc cánh tay của Bạch Hạc Hiên muốn anh làm chủ.
Đầu bắt đầu lâng lâng khó tả, Bạch Hạc Hiên lần nữa gằng giọng mà nhắc lại lời mình:“Nhã Thanh Lam anh bảo em về phòng trước đi! Em không nghe sao?”
Bị Bạch Hạc Hiên đích thân buông lời xua đuổi, dù tức dù giận đến mức độ nào Nhã Thanh Lam cũng chẳng dám trái lời, cô ta vùng vằng đầy cam chịu mà ra khỏi phòng của Lam Đình Niên.
Tiếng cánh cửa vừa đóng, Lam Đình Niên vẫn không hề mở mắt mà lên tiếng:“Lo tình nhân của mình sợ hãi khi thấy bản thân đánh phụ nữ sao?”
“Bây giờ cô ta đi rồi đó, muốn hỏi tội gì tôi anh hỏi nhanh đi!”
“Tôi mệt rồi, nhanh đi để tôi còn ngủ nữa!”
“Cô muốn ngủ chăn ấm nệm êm hay là ngủ dưới ba tấc đất?”
“Tôi bảo cô ngoan ngoãn nghe lời tôi cô không nghe lại một mực muốn đi kiếm chuyện với Thanh Lam làm gì?”
“Có muốn bóp chết tôi thì anh cứ bóp!”
Lam Đình Niên cố ngửa cần cổ của mình lên dụng ý thật sự muốn mời gọi Bạch Hạc Hiên bóp chết lấy mình, nhưng không dừng lại ở đó cô còn cố tình chêm thêm:“À…Nếu có bóp chết tôi rồi thì nhớ thiêu xác của tôi đi, rồi đem rải bừa tro cốt của tôi ở đâu đó cũng được nhé! Ở dưới lớp đất ẩm mốc tôi sợ bị côn trùng cắn!”
Bạch Hạc Hiên lần nữa lại bị Lam Đình Niên chọc cho đến điên lên, tay chống ngang hông anh thật cố gắng để bình sinh.
Căn phòng thoáng chóc rơi vào trong tĩnh lặng, Bạch Hạc Hiên cuối cùng cũng đã đủ bình tĩnh, đi đến gần Lam Đình Niên, nhìn cô vẫn còn đang ương bướng cố đẩy cần cổ của mình lên cao, Bạch Hạc Hiên bất lực mà nhìn cô một chút, anh nhìn vào nhưng vết thương bị cào cấu ở mặt cô mà không khỏi khó chịu ở nơi đầu tim, chỉ tiếc là anh không thể nhận ra một cách rõ ràng.
Bạch Hạc Hiên lặng người đứng thêm một lúc nữa rồi cũng quay lưng rời đi, trước khi đóng cửa anh còn trầm ngâm một lúc rồi cố ý nói vọng vào:“Nghỉ ngơi đi!”
Nhưng lại không dừng ở đó, một lúc sau Bạch Hạc Hiên lại chêm thêm để lấp đầy cho câu nói ngắn củn dễ gây hiểu lầm của mình:“Lần sau đừng cố kiếm chuyện với Thanh Lam nữa!”
Cánh cửa đóng sầm lại, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, trước đây Lam Đình Niên cô có chút ghét đối với sự tĩnh lặng này nhưng không hiểu sao gần đây cô thích sự tĩnh lặng đến lạ lùng, cô thích giấu bản thân mình vào trong một góc tối mà chẳng ai nhìn thấy cô, nơi mà ở đó cô có thể thoải mái tự giải bày tự xoa dịu đi lòng mình.
Vén nhẹ tấm chăn trên người xuống, Lam Đình Niên chân trần chạm đất, cả người mệt lã, dáng vẻ nhàu nhĩ như một mảnh giấy bị người ta vò nát mà vứt bỏ, Lam Đình Niên chậm rãi cúi xuống nhặt hộp khăn giấy lên, cẩn thận mà mở nắp hộp bỏ vào những tờ khăn giấy khi nảy đã bị mình làm rơi ra.
Lòng bàn tay run nhẹ, nước mắt lại tiếp tục không thể ngăn Lam Đình Niên ngồi bệch xuống sàn nhà tựa đầu vào cạnh giường mà liên tục lau đi nước mắt.
Trượt dài cơ thể xuống dưới sàn nhà lạnh lẽo, co ro thân mình Lam Đình Niên cố gắng ôm thật chặt thật chặt cơ thể tự ủ ấm cho trái tim mình.
Cứ như thế một đêm trôi qua, Lam Đình Niên như bất động mà nằm mãi trên sàn nhà đến sáng hôm sau.
Cả người mệt đến độ mắt cũng chẳng muốn mở, Lam Đình Niên bị tiếng gõ cửa dồn dập ở bên ngoài thôi thúc mà từ từ mở mắt.
“Thiếu gia gọi cô xuống dùng bữa sáng…Cô nhanh đi…Nhanh lên…Chúng tôi còn bao nhiêu chuyện phải làm nữa…Cô nhanh lên chút…” Tiếng người hối thúc cứ thế thay nhau vang vọng