Cũng có phần hơi biết điều, Nhã Thanh Lam biết Bạch Hạc Hiên đã thật sự nổi giận nên cũng chẳng dám làm liều mà liền ngoan ngoãn gật gật đầu đồng ý.
Ở lại bệnh viện thêm một lúc nữa, Nhã Thanh Lam ngủ cũng chẳng chịu ngủ cứ nằm lì trên giường mà nắm lấy bàn tay của Bạch Hạc Hiên sợ anh sẽ rời đi, nhưng rồi dần dần kiên nhẫn trong lòng Bạch Hạc Hiên cũng tan biến, không đợi Nhã Thanh Lam ngủ nữa, Bạch Hạc Hiên anh liền dùng bàn tay còn lại gỡ hai tay của Nhã Thanh Lam ra, rụt lại bàn tay mình về:“Em ngủ đi!”
“Anh sẽ gọi trợ lý Hồng đến đây cùng em!” Nói rồi Bạch Hạc Hiên liền dứt khoát rời đi, lần này Nhã Thanh Lam cũng không cố tình níu kéo vì cô ta biết cô ta không thể, chỉ có cách nằm trên giường bệnh cố gắng thút tha thút thít đẩy nước mắt mong rằng Bạch Hạc Hiên sẽ đổi ý mà ở lại, chỉ tiếc là lần này mọi thứ đều không như ý nguyện của Nhã Thanh Lam cô, Bạch Hạc Hiên vẫn kiên quyết trong từng bước chân mà rời đi.
Sau khi Bạch Hạc Hiên rời đi không lâu thì phía bên ngoài cánh cửa ở khe sáng dưới sàn, Nhã Thanh Lam lại thấy một bóng người hắc vào, những tưởng là Bạch Hạc Hiên đã đổi ý quay trở lại nên cô ta liền cong nhẹ lên khóe môi, chống tay ngồi lên mà nói vọng ra:“Hiên, anh đổi ý rồi sao?”
Bên ngoài bóng người vẫn cứ hắc vào bên trong phòng bệnh nhưng rồi chẳng có lấy một chút động tỉnh, Nhã Thanh Lam cau nhẹ mày đề phòng mà lên tiếng thêm lần nữa:“Hiên, là anh sao?”
Tay nắm cửa lần này xoay nhẹ, Nhã Thanh Lam ngồi trên giường chờ đợi, nhưng rồi khi mà cánh cửa phòng đã mở toanh ra, khi đã nhìn thấy rõ người đứng trước cửa phòng là ai, khuôn mặt Nhã Thanh Lam liền biến sắc đến tái xanh, tay nắm chặt tấm chăn cô ta liên tục lùi người về phía sau khi mà lưng đã chạm vào đầu giường không đường lui cô ta liên tục lắc đầu đầy sợ hãi:“Anh… Tại sao một năm trôi qua rồi mà anh vẫn không chịu buông tha cho tôi!”
Khóe môi cong lên đầy ma mị, người đàn ông với dáng người cao cao, khuôn mặt tuấn tú chẳng có lấy một góc chết từ tốn mà nện từng bước chân xuống sàn nhà tiến thẳng lại chỗ của Nhã Thanh Lam, người hơi khom, anh ta áp sát người vào Nhã Thanh Lam, trước sự run sợ co quắp cơ thể của Nhã Thanh Lam, người đàn ông liền cười đắc chí, khom người chống hai tay kẹp chặt lấy cơ thể của Nhã Thanh Lam trên đầu giường, ma mị, người đàn ông ghé đầu vào tai cô thở ra từng hơi thở đầy hiểm nguy mà nhấn mạnh từng chữ một:“Ác mộng của cô lại đến nữa rồi… Lý Thư Ái!”
Người đàn ông này tên Lục Chí Khiêm, anh ta thực chất trước đây đã từng sống chung với của Nhã Thanh Lam như vợ chồng, anh ta từng yêu cô ta, yêu bằng tất cả những gì mà mình có, yêu đến cả sinh mạng của mình anh ta cũng chưa từng tiếc rẻ.
Nhưng rồi cho đến một ngày Nhã Thanh Lam lại nói lời chia tay, với lý do khi ở cùng anh ta tuổi đời của cô ta còn quá trẻ chưa suy nghĩ được kĩ!
Năm ấy quyết định sống cùng với Lục Chí Khiêm, Nhã Thanh Lam chỉ mới mười tám, sau hơn hai năm chung sống, cô ta dần sinh ra chán cái cảnh nghèo hèn trước mắt mà muốn được sự tự do từ Lục Chí Khiêm, cô ta muốn được ra bên ngoài để viết tiếp những ước mơ còn gian dở của mình.
Sau khi nói lời chia tay Lục Chí Khiêm cô ta thật sự dứt áo ra đi, trước khi đi cô ta còn âm thầm giấu Lục Chí Khiêm làm lại tất cả chứng từ cá nhân, nên bây giờ cô ta mới có cái tên là Nhã Thanh Lam, cô ta còn tìm mọi cách để được đi học ở một trường đại học nổi danh là ngôi trường của con nhà giàu và điều cần thiết nhất lúc ấy là giấu đi chính quá khứ của mình.
Sau một thời gian cô ta đi học trở lại thì gặp được Bạch Hạc Hiên và ngay sau đó cô ta lại chính thức trở thành bạn gái của anh.
Lúc nhận được tin, Lục Chí Khiêm mới chợt nhận ra là do anh ta không đủ giàu bằng Bạch Hạc Hiên.
Sau đó Lục Chí Khiêm một phần vì tự ti, một phần vì vừa mất đi tình yêu của cuộc đời mình mà anh ta liền cuồng lao đầu vào công việc, vay mượn tiền của đổ vào cổ phiếu, chứng khoán, đầu tư…với khát vọng sẽ trở nên giàu có nhưng rồi kinh nghiệm quá non nớt mà bị dòng đời