Sáng hôm sau, Lam Đình Niên tỉnh lại cũng là lúc mà Bạch Hạc Hiên đã không còn có mặt ở trong phòng.
Bấy giờ trong căn phòng ngập tràn mùi thuốc sát trùng của bệnh viên chỉ còn lại mỗi mình Lam Đình Niên.
Có lẽ là vì tác dụng của liều thuốc từ tối hôm qua cho nên sáng nay Lam Đình Niên tuy người có vẻ mệt mỏi nhưng lại tỉnh táo hơn rất nhiều.
Mi mắt khẽ chớp một cái đánh tan đi màn sương mỏng, Lam Đình Niên bỗng chợt nhíu mày, cô cảm nhận rất rõ cảm giác đau đớn từ cổ tay của mình truyền đến.
Cố nhấc cánh tay lên, tâm mi động nhẹ Lam Đình Niên có phần hơi chau mày khi nhìn cổ tay đang bị băng bó của mình.
Có lẽ là vì tối hôm qua ý thức đều bị rút cạn, ngay chính hành vi của mình đều là từ trong vô thức mà thành cho nên bấy giờ khi đã đủ nhận thức Lam Đình Niên mới có biểu cảm như hiện tại.
Đáy mắt hẩm hiu một nỗi đau khó tan nhưng cũng khó thành hình, khóe môi nhợt nhạt cong nhẹ thiếu cả đi sức sống, Lam Đình Niên đặt nhẹ cổ tay mình xuống giường, mi mắt lại từ từ kéo gần khoảng cách mà tiếp tục nhắm chặt.
“Cạch!”
Mi mắt vừa nhắm, tiếng cửa phòng của Lam Đình Niên dường như bị ai đó mở cửa mà phát ra tiếng động, nhưng rồi sự mệt mỏi đã khiến cho Lam Đình Niên lười, cô lười phải mở mắt để xem xem đó là ai.
Tiếng bước chân ngày càng một gần, từng nhịp từng nhịp trong mang đầy âm thanh của sự mạnh mẽ, đoán chắc là đàn ông, Lam Đình Niên có lẽ đã biết là ai nhưng vẫn chẳng có lấy động tĩnh gì mà chỉ tiếp tục vờ như mình vẫn còn ngủ.
Đặt hộp cháo còn nóng hổi thơm nghi ngút lên bàn, Bạch Hạc Hiên những tưởng Lam Đình niên vẫn chưa thức giấc mà kéo nhẹ ghế cố không để phát ra tiếng động làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, ngồi xuống cạnh giường, Bạch Hạc Hiên đưa tay khẽ sờ nhẹ lên trán của Lam Đình Niên muốn xem xem người cô có sốt do vết thương hành hay không, may thay người cô không nóng, nhiệt độ vừa hay ôn hòa.
Lòng bàn tay của Bạch Hạc Hiên mới từ bên ngoài về cho nên có độ lạnh nhất định, mỗi tất da trên khuôn mặt được anh chạm qua đều rùng mình khó tả, Lam Đình Niên vốn đã khó chịu đến chau mày, cuối cùng không nhịn được, khuôn mặt cũng có chút phản ứng nhích ra khỏi lòng bàn tay của Bạch Hạc Hiên.
Lòng bàn tay chợt chơi vơi đến lạ, Bạch Hạc Hiên ý thức được mà thu bàn tay lớn của mình về, có phần hơi lúng túng anh chà sát hai bàn tay của mình vào nhau rồi lại chùi chùi lên lớp quần ở đùi mình, đáy mắt rộ rõ u sầu, Bạch Hạc Hiên nhìn dáng vẻ tỉnh lặng của Lam Đình Niên ở trên giường mà không nhịn được dành tặng cho bản thân mình một lòng đầy giễu cợt.
Tiếng chuông điện thoại vừa hay vang lên đánh tan đi bầu không khí chẳng mấy vui vẻ gì trong căn phòng, Bạch Hạc Hiên vì sợ ảnh hưởng đến Lam Đình Niên mà rút vội chiếc