Đầu ngón tay run run nhẹ lướt lên những vết sẹo đã cũ nhưng ở đâu đó trong trái tim của Lam Đình Niên vẫn còn vươn vãi in nguyên những tổn thương không thể nào nguôi ngoai.
Cúi nhẹ đầu lắng lòng chảy dài một giọt nước mắt, cả người đều run lên đầy mãnh liệt, Bạch Hạc Hiên chòm người ôm nhẹ lấy cơ thể cùng dáng vẻ thất thần của Lam Đình Niên, anh để cô tựa đầu vào trong lòng ngực mình.
Bên tai cô từng hơi thở nặng nhọc trút dài theo âm thanh của nước mắt:“Niên Niên, làm sao anh mới có thể xóa mờ đi hết tất cả những đau thương hiện tại ở trong em chứ?”
Hai bàn tay nhỏ tím bầm đầy vết xước, Lam Đình Niên vô thức chậm chạp mà đưa lên ôm lấy tấm lưng của Bạch Hạc Hiên, cái đầu nhỏ vùi vào nơi lòng ngực anh cọ cọ nhẹ.
Nơi này tỏa ra một luồng hơi ấm thật dễ chịu!
Lam Đình Niên nhợt nhạt mà nở một nụ cười:“Nơi này ấm! Ấm giống như trái tim của mẹ vậy!”
Trái tim dường như phản ứng lại lời của Lam Đình Niên mà nhói lên từng cơn quặng thắt, Bạch Hạc Hiên tách nhẹ cơ thể của Lam Đình Niên ra, anh đưa nhẹ bàn tay lên sờ sờ vào khuôn mặt chỉ còn lại mỗi ánh mắt nặng sầu đầy phiền muộn một cách vô thức không thể kiểm soát của Lam Đình Niên mà thành câu:“Niên Niên, em đừng tự tra trấn bản thân mình như thế nữa có được không?”
“Ngoài mẹ của mình ra em thật sự không còn muốn nhớ đến bất kì một ai nữa hay sao?”
“Kể cả anh cũng vậy à?”
Ánh mắt thất thần cô động giọt lệ của người đối diện, Lam Đình Niên vươn nhẹ bàn tay lên lau đi hai hàng nước mắt bấy giờ đang làm loạn trên khuôn mặt của Bạch Hạc Hiên, cô nhỏ nhẹ như đang muốn dỗ dành một đứa trẻ con đang khóc:“Đừng khóc… Mẹ nói khóc sẽ rất xấu… Trẻ con khóc là hư lắm có biết không… Mẹ còn nói trẻ ngoan sẽ được mẹ thưởng kẹo!”
Cái đầu nhỏ bỗng chợt nghiêng nghiêng bàn tay buông khỏi cơ thể của Bạch Hạc Hiên chỉ chỉ nhẹ một cách bất giác lên trần nhà, Lam Đình Niên ngờ nghệch mà nở một nụ cười cùng cái đầu nhỏ nghĩ nghĩ gì đó mà gật gật đầu lia lịa thành câu:“Ngoan mới được người ta cho đi gặp mẹ… Không ngoan sẽ bị mắng… Sẽ không được gặp mẹ…”
Bàn tay lớn không ngừng run vươn ra mà nắm lấy đầu ngón tay của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên liên tục lắc lắc nhẹ người cô:“Niên Niên, tỉnh táo lại đi em!”
“Đừng có như thế này nữa có được không?”
Mày bỗng nhiên chau lại, Lam Đình Niên khó chịu ra mặt mà nhìn Bạch Hạc Hiên, lặng người ngồi ngẫm một lát.
Lam Đình Niên bỗng nhiên trở nên hỗn loạn không ngừng, cô cố tình hất mạnh người của Bạch Hạc Hiên ra khỏi cơ thể mình, ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi, cô