Ánh mắt đầy khinh bỉ, Lam Đình Niên giương cao đầy thách thức như muốn nói rằng: Đúng! Là cô thấy tiếc rẻ hành động trước một kẻ cặn bã như hắn vậy!.
Bạch Hạc Hiên ghét ánh mắt này!
Bóp chặt lấy cằm Lam Đình Niên, anh quát:"Lam Đình Niên, thái độ! Cô lại thái độ! Cô là đang chọc điên tôi sao?"
Phải là cô muốn chọc điên anh đó!
Nếu có giỏi thì anh giết luôn cô đi!
Hà cớ gì phải dồn cô đến đường cùng như thế chứ?
Lam Đình Niên khẽ nhíu mày, đầu lưỡi vừa khâu, lại chịu lực từ bàn tay của Bạch Hạc Hiên, cô hiện tại rất đau nhưng có điều nổi đau này cũng chẳng là gì so với nổi mất mác đang hiện hữu trong trái tim đã vỡ vụn của cô cả.
Lam Đình Niên vừa hay vơ được cây kim truyền dịch ở bên mình không chút kĩ thuật cố tình mà đâm thẳng vào bàn tay của Bạch Hạc Hiên đang dùng lực trên người mình, mũi kim đã chệch hướng mà đâm thẳng vào xương theo đúng ý mà Lam Đình Niên muốn.
Chỉ có điều máu tươi thì vẫn cứ rỉ ra nhưng còn Bạch Hạc Hiên thì chẳng có lấy một biểu cảm đau đớn.
Lần này vẫn thế dù là cách nào cô cũng chẳng thể khiến Bạch Hạc Hiên nhún nhường.
Không có tác dụng thì đành phải từ bỏ, Lam Đình Niên rút cây kim truyền dịch ra khỏi bàn tay của Bạch Hạc Hiên mà quăng sang một bên.
Cô ngồi im một cách cam chịu, nước mắt bị ép chảy ra vì đau đớn, khóe mi đẫm lệ Lam Đình Niên ghim thù ghi hận cố dùng ánh mắt mà chống đối Bạch Hạc Hiên.
Mi mắt khẽ chớp, đôi mày nhíu lại, lòng chùn xuống, tay hất mạnh Lam Đình Niên ra, Bạch Hạc Hiên ngồi xuống bên cạnh Lam Đình Niên.
Đẩy người cô nằm xuống giường anh cợt nhã kéo tấm chăn phủ lên người cô:"Ngoan ngoãn mà làm Bạch thiếu phu nhân của cô đi, đừng cố chấp chống đối lại tôi nữa!"
"Sự chống đối của cô sẽ chẳng đem lại kết quả gì tốt đẹp đâu!"
Giằng tấm chăn ngang ngực của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên áp sát khuôn mặt cô nhỏ giọng chì chiết đầy căm phẫn:"Một kẻ sát nhân như cô đừng hòng được sống yên ổn!"
Cánh tay run rẫy, cả người dường như đều co giật, Lam Đình Niên không tránh khỏi được việc từng hình ảnh một của năm đó vốn tự khi nào đã khắc sâu vào trong tim như muốn che giấu lại như một thước phim mà liên tục ùa về, muốn dứt cũng không thể dứt khỏi tâm trí, cổ họng bắt đầu nghẹn đắng, hô hấp dần trở nên trì truệ, cô không thể thở được trong chính quá khứ của mình.
Cô không có! !
Ngay cả cảnh sát cũng đã kết luận đây chỉ là một tai nạn thông thường do xe mất phanh thôi.
Tại sao anh lại không chịu tin lời cô chứ?
Bàn tay nổi đầy gân xanh Lam Đình Niên xiết chặt lấy ga giường nhìn Bạch Hạc Hiên mà liên tục lắc đầu nén thật nhiều cơn đau ở đầu lưỡi mà hét lên:"Tôi không làm!"
Lau nhẹ khóe mi đang nhỏ lệ của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên chậm rãi đưa cô vào thế buộc của một kẻ tội đồ:"Một lời của cô có thể chứng minh được gì chứ? Hiện trường chỉ có mình cô và cô ấy.
Cô thì sống sờ sờ ở đây còn cô ấy một năm rồi vẫn chưa thể tỉnh, chẳng nhẽ cô ấy điên đến nổi tự khiến bản thân mình bị thương sao?"
Lam Đình Niên cười chua chát:"Lời tôi nói anh chịu tin sao?"
"Tại sao tôi phải tin một kẻ không tiếc thủ đoạn như cô chứ, cô hạ được thuốc tôi thì một vụ tai nạn đối với một người yếu đuối khả tin như Thanh Lam thì có gì khó đối với cô chứ?" Bạch Hạc Hiên cười cợt.
Gượng cười Lam Đình Niên khép mi mắt xoay đầu né tránh, cô lười phải giải thích với những kẻ luôn định nghĩ lời của cô là cỏ rác ngụy biện.
Nhìn thấy thái độ của Lam Đình Niên Bạch Hạc Hiên càng thêm phần chán ghét, anh dùng thêm lực xiết mạnh lấy cằm Lam Đình Niên, ép cô phải đối mặt với mình gằng giọng:"Cô!.
Lam Đình Niên cô nhớ kĩ cho tôi một ngày Thanh Lam còn chưa tỉnh thì cô chính là tội đồ!"
"Tôi sẽ còn hủy hoại cô từng chút từng chút một cho đến khi nào cô nhận ra lỗi lầm của mình ở đâu thì thôi!"
"Ngoan ngoãn mà an phận đi! Cô còn có ý định bỏ trốn thêm lần nào nữa tôi chặt chân cô!"
Cười nhạt, Lam Đình Niên chậm chạp khép hờ mi mắt, mắt đã nhắm nhưng sao nước mắt lại không thể ngừng tuông, bên tai vẫn còn nghe rõ từng nhịp thở đều đều của