Lau qua một hồi, cảm nhận cơ thể của Lam Đình Niên đã sạch rồi thì Bạch Hạc Hiên mới tìm thêm cái khăn khô nữa mà lau đi mái tóc vẫn còn đang ướt của Lam Đình Niên cho ráo bớt nước đi rồi mới chịu ôm cô đi ra ngoài.
Đặt Lam Đình Niên nằm trên giường, kéo nhẹ tấm chăn phủ lên người cô, Bạch Hạc Hiên sau đó liền tìm điện thoại gọi lên nhà trên bảo người làm đem thuốc cùng quần áo của mình xuống.
Rồi sau đó anh mới đi lại chỗ gần cửa ra vào cúi nhẹ người nhặt bộ quần áo của Lam Đình Niên mà khi nảy mình đã đem xuống lên, nhưng chưa vội mặc vào người cho cô vì anh phải còn chờ người làm đem thuốc để bôi.
Đặt gọn bộ quần áo lên giường, Bạch Hạc Hiên quay người đem luôn cốc sữa cùng bánh đặt lên bàn, sau đó anh mới đi đến bên giường leo lên ngồi bên cạnh của Lam Đình Niên.
Từ trong tấm chăn anh nhẹ nắm lấy bàn tay đã khô vết máu của Lam Đình Niên nâng lên, cúi nhẹ đầu mà thổi thổi từng luồng hơi ấm vào trong lòng bàn tay vì mất máu quá nhiều mà có phần hơi lạnh lẽo của Lam Đình Niên.
Bất chợt mi mắt lại rũ xuống, Bạch Hạc Hiên trầm ngầm ánh mắt mà dán chặt lên nét mặt của Lam Đình Niên, bàn tay lại không tự chủ được mà đưa lên sờ sờ nhẹ qua từng nét từng nét trên khuôn mặt cô cảm nhận, bất chợt lòng lại quặng lên, bất giác Bạch Hạc Hiên lại cúi người đặt nhẹ lên trán của Lam Đình Niên một nụ hôn, nơi khóe mi cũng từ đâu lăn dài một giọt nước mắt mà nhiễu xuống khuôn mặt của Lam Đình Niên, vì sợ giọt nước mắt của mình quấy nhiễu tâm thức của Lam Đình Niên mà Bạch Hạc Hiên đã vội đưa tay lau đi.
Vừa hay lúc này tiếng điện thoại lại đổ chuông, Bạch Hạc Hiên giật mình ngay lập tức chòm người tới nhanh chóng tắt tiếng chuông điện thoại đi, rồi lại nhìn xuống xem xem Lam Đình Niên có bị đánh thức hay không, may thay cô vẫn còn đang say giấc.
Nhìn xuống chiếc điện thoại trong tay vẫn còn hiện trên màn hình cái tên quen thuộc, Bạch Hạc Hiên trườn người xuống khỏi giường, trước khi lại sofa anh còn không quên mà chỉnh chỉnh lại tấm chăn trên người của Lam Đình Niên.
Đặt mông ngồi xuống sofa, Bạch Hạc Hiên nhanh chóng gọi lại số điện thoại vừa rồi, đầu dây bên kia trợ lý Hồng cũng liền bắt máy.
Biết là trợ lý Hồng có việc nên mới gọi nhưng rồi Bạch Hạc Hiên vẫn ưu tiên chuyên quan trọng mà hỏi trước:“Mẹ của Niên Niên thế nào rồi?”
“Hiện tại đã ổn định rồi thưa chủ tịch!” Trợ lý Hồng thành thật mà báo cáo tình hình.
Bạch Hạc Hiên cũng chỉ “ừm” lên một tiếng như thông báo rằng mình đã biết.
Ngã nhẹ tấm lưng trần ra thành sofa Bạch Hạc Hiên không nhanh không chậm mà cất tiếng:“Cậu gọi cho tôi là có chuyện gì sao?”
Nhanh chóng nhớ lại việc cần báo cáo, trợ lý Hồng có phần hơi khẩn trương:“Người của chúng ta vừa báo lại là thấy cô Nhã lén lút ra khỏi nhà, hình như là có xe đến rước