Đầu gối của Nhã Thanh Lam cứ thế thuận thế mà đập mạnh xuống nền gạch một cái rõ đau, cổ chân có phần đau đớn truyền đến, cau chặt mày, Nhã Thanh Lam ôm lấy cổ chân mình ngước lên nhìn Lam Đình Niên có phần hơi đắc ý mà đứng nép ở phía sau lưng của Bạch Hạc Hiên chòm đầu ra nhìn mình.
Cũng vì thế mà mà Nhã Thanh Lam tức giận lại càng tức giận hơn, cô ta không quản đến cơn đau ở cổ chân mình truyền đến mà chống tay xuống sàn nhà đứng lên, bước chân sấn tới khiểng nhẹ gót chân, mi mắt nóng như lửa đốt dán chặt lên khuôn mặt của Bạch Hạc Hiên, cô ta nhỏ âm giọng nhưng lại hết sức đay nghiến và chì chiết:“Hiên, anh không tự thấy bản thân mình nực cười hay sao?”
“Anh bảo vệ chị ta cái gì chứ?”
“Ngày trước anh vì em không tiếc với chị ta bất kì một thủ đoạn nào, bây giờ thì vì chị ta mà đánh em!”
“Anh nên xem lại bản thân của mình đi!”
“Anh của hiện tại chẳng khác nào một thằng khốn nạn cả!”
Tay đưa lên quệt đi nước mắt, Nhã Thanh Lam nhìn Bạch Hạc Hiên cả người cứng đơ đứng đó một lời cũng không nói nên mà không khỏi phì cười, mi mắt chớp nhẹ, Nhã Thanh Lam hạ gót chân của mình xuống hơi nghiêng người nhìn Lam Đình Niên vẫn còn đang thư thả đứng ở phía sau lưng của Bạch Hạc Hiên, ánh mắt ánh lên đầy quỷ dị tính toán, cô ta ghì giọng lên tiếng đe dọa:“Lam Đình Niên, chị đừng có mà đắc ý quá vội kẻo ngày mai mở mắt ra lại không biết mình lại mất đi thứ gì nữa đấy!”
Mi mắt nhíu lại, Lam Đình Niên cả người bỗng dưng khó thở, trái tim nơi lòng ngực cứ đập liên hồi, linh cảm một điều không hay sắp sửa xảy ra sau lời nói đầy ẩn tình của Nhã Thanh Lam.
Bỗng nhiên Lam Đình Niên lại nghĩ về mẹ mình!
Lòng bàn tay xiết chặt lấy vải vóc trên người mình, ánh mắt đã không kiềm chế nổi bình tĩnh, cánh môi run rẫy liên hồi, Lam Đình Niên bước một bước ra khỏi vùng an toàn đang chắn ngang trước mặt, cô vội vã bước tới chỗ của Nhã Thanh Lam có lời muốn nói, nhưng rồi lại bị Bạch Hạc Hiên túm lấy cổ tay kéo về mà đỡ lời thay:" Nahx Thanh Lam, em về phòng tự đóng cửa phòng lại mà suy ngẫm đi, khi nào em bình tĩnh lại chúng ta hẳn nói chuyện tiếp!"
“Em cũng nên biết đâu là điểm dừng đừng để anh phải mạnh tay với em!”
“Chuyện ngu ngốc mà em đang làm đừng tưởng anh không biết gì, khôn hồn mà yên phận một chút đi, có thể anh sẽ cân nhắc mà bỏ qua cho em… Còn không hậu quả thế nào đến ngay cả bản thân mình, anh cũng chẳng dám chắc mà hứa với em đâu!”
“Hiên, anh sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay đã nói với em những lời này!” Lời nói vừa dứt như một điềm báo trước sắp sửa xảy ra, khóe mi lại đẫm lệ nhỏ giọt, Nhã Thanh Lam quay lưng bỏ lên phòng.
Dập mạnh cánh cửa phòng, Nhã Thanh Lam vứt chiếc túi xách lên giường,