“Làm sao chị ấy có thể dị ứng với gà được chứ?” Nhã Thanh Lam vẫn cố điềm tĩnh, nói với Bạch Hạc Hiên rồi lại xoay sang quản gia Phương đang đứng đó:“Dì Phương không phải dì bảo chị Niên rất thích gà sao? Sao bây giờ lại dị ứng với gà rồi?”
Quản gia Phương có phần hơi ấp úng chẳng biết phải trả lời thế nào khi vừa nhìn lên sắc mặt của Bạch Hạc Hiên, trước đây rõ ràng bà ta có thấy qua Lam Đình Niên ăn được gà, dị ứng chắc chắn không phải, nhưng Bạch Hạc Hiên đã nói vậy, làm sao bà ta có thể ra mặt nói giúp Nhã Thanh Lam được chứ?
Cuối cùng quản gia Phương lại hèn mọn mà thoái lui, giữ im lặng trách nhiệm về mình mà phó thác toàn bộ cho Nhã Thanh Lam tự giải quyết:“Tiểu Nhã, không phải hầm gà là ý của cô sao, tôi chỉ làm theo lệnh mà thôi!”
Hai mắt trợn ngược, Nhã Thanh Lam nhìn quản gia Phương trân trân không chớp mắt, bà ta sao dám bỏ cô ta giữa chợ như thế này chứ, rõ ràng hầm gà là ý của bà ta, bây giờ lại bảo chỉ làm theo lệnh?
“Sao? Chỉ ăn một chén gà hầm thôi mà cũng khó khăn đến vậy à? Hay là do em thêm thứ gì đó không được sạch sẽ vào trong này rồi cho nên mới không dám ăn?”
Lời của Bạch Hạc Hiên lại vang lên từ trên đỉnh đầu, tay chân Nhã Thanh Lam bỗng dưng lại run lên, mắt vẫn cứ trân trân dán chặt vào chén gà hầm trước mặt, đến đôi đũa đang cầm trên tay cũng chẳng thể cầm vững mà rơi xoảng xuống sàn nhà, cô ta loay hoay ấp úng:“Em… Hiên…em…thật ra em…”
Đầu hơi cúi nhẹ nhìn đôi đũa rơi dưới chân mình, Bạch Hạc Hiên khẽ cười, anh chậm rãi vươn tay ra múc một muỗng gà hầm từ trong chén, bất ngờ cưỡng chế mà dùng bàn tay còn lại bóp chặt lấy cằm của Nhã Thanh Lam ép cô há miệng:“Không tự ăn được vậy thì để anh giúp một tay!”
“Nào! Há miệng ra nuốt xuống!”
Ngồi nhìn muỗng gà trên tay Bạch Hạc Hiên ngày càng gần với khuôn miệng của mình, Nhã Thanh Lam chống chế mà lắc đầu nguầy nguậy.
Lực tay hữu ý hất đổ muỗng gà trên tay của Bạch Hạc Hiên xuống, thức ăn trên muỗng liền bắn tung tóe mà văng khắp nhà, Nhã Thanh Lam như vừa thoát khỏi miệng tử thần mà thở hì hụt, ngẩng đầu nhìn lên Bạch Hạc Hiên cô ta lắp bắp muốn giải thích cho hành động vừa rồi của mình:“Hiên, em không thích ăn món này cho lắm, có hơi khó chịu cho nên em đã lỡ tay…” Vừa nói vừa dõi ánh mắt đảo nhanh xuống sàn nhà đầy chân thành như thật sự vô tình, Nhã Thanh Lam gắng biện minh.
Chẳng nói lời nào, Bạch Hạc Hiên hướng thẳng bước chân đến chỗ để sọt rác mà đi, dừng lại ngang chỗ quản gia Phương bên