“Dì an tâm! Thuốc này không ảnh hưởng gì đến anh ấy cả, nó chỉ là một chút thuốc là gia tăng sự kích thích mà thôi!” Nhã Thanh Lam trực tiếp trấn an quản gia Phương.
“Tiểu Nhã, cô nói thật sao?” Quản gia Phương dường như không tuyệt đối tin tưởng mà hỏi lại Nhã Thanh Lam cho chắc chắn thêm một lần nữa.
Nắm rõ tâm ý của quản gia Phương, Nhã Thanh Lam lần nữa kiên nhẫn mà vỗ về tâm trí của bà ta bằng lời mật ngọt thật dễ nghe:“Dì Phương, anh ấy là ba của con tôi, dì nghĩ xem chẳng nhẽ một người mẹ lại không muốn con mình có ba hay sao mà đi giết anh ấy, dì thấy tôi nói có đúng không?”
Lời của Nhã Thanh Lam ở khía cạnh nào cũng có lý nên quả nhiên liền thuyết phục được quản gia Phương, khiến cho bà ta tự nguyện gật đầu, tay vươn tới cầm lấy gói thuốc trên tay của Nhã Thanh Lam:“Tiểu Nhã! À không từ bây giờ phải gọi là Bạch thiếu phu nhân mới đúng! Tôi nhất định sẽ hoàn thành tốt việc được cô giao phó!”
“À còn nữa, dì nhớ trước khi đem thuốc này cho Hạc Hiên uống phải khóa cửa phòng của Lam Đình Niên lại nhốt cô ta ở bên trong.
Và nhớ canh chừng Hạc Hiên, tuyệt đối đừng để anh ấy đi tìm Lam Đình Niên đấy!”
Quản gia Phương trước lời của Nhã Thanh Lam liền sinh ra nghi ngờ mà dè chừng, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại dù sao cũng chỉ là nhốt Lam Đình Niên lại thôi, việc này không liên quan đến tính mạng người, bà ta thỏa hiệp mà gật đầu.
“Tôi quên còn việc này nữa, tối nay sẽ có người đến đây, dì nhớ âm thầm mở cửa sau đón người ta đấy!” Nhã Thanh Lam sực nhớ mà dặn dò thêm.
Quản gia Phương tuy không biết người đến là ai nhưng cũng thuận ý mà gật đầu.
Lần này bà ta tin tưởng tuyệt đối vào kế hoạch của Nhã Thanh Lam.
Sau khi đợi quản gia Phương rời đi Nhã Thanh Lam liền cúi nhẹ đầu tay ôm lấy phần bụng của mình khẽ vuốt nhẹ đầy nâng niu, nhưng ánh mắt lại hết sức tra tấn, cô ta ghì giọng cố chấp:“Con à, con sinh ra chỉ có thể là con cháu của nhà họ Bạch!”
“Ba của con ngoài Bạch Hạc Hiên ra tuyệt đối không thể là một ai khác!”
“Nhất là cái tên Lục Chí Khiêm kia!”
“Tuyệt đối càng không thể!”
…
Tối đến ở phòng khách quản gia Phương đi đi lại lại, lấp la lấp ló cứ nhìn lên trên cánh cửa đóng kín ở thư phòng riêng của Bạch Hạc Hiên rồi lại gục đầu mà thở dài.
Tính ra bà ta cũng đã đứng ở phòng khách cả một buổi chiều rồi, nhưng vẫn không thấy Bạch Hạc Hiên ra khỏi thư phòng kể từ khi anh và Lam Đình Niên dùng xong bữa tối.
Bà ta đứng canh me mãi nhưng lại chẳng có chút động tĩnh nào từ Bạch Hạc Hiên nhưng lại cũng chẳng dám chạy lên thư phòng của anh làm liều nên cứ đi ra đi vào trong phòng khách với nỗi lo lắng bất an trong lòng, sợ rằng bản thân sẽ không hoàn thành tốt được việc mà Nhã Thanh Lam giao.
Mà nào ngờ đâu vừa hay lúc này bà ta lại thấy Bạch Hạc Hiên từ trên lầu đi xuống nhà, mà liền nhanh chân đi đến chắn ngang trước mặt anh nhưng rồi lại ấp úng, may thay