Cô không muốn một ai làm phiền sự tĩnh lặng đầy an nhiên của mình…
Quay trở lại vào bên trong căn phòng, leo thẳng lên giường, Lam Đình Niên mở vội nắp lọ thuốc trên tay của mình ra, không hề có bất kì một sự cân đo đong đếm nào, Lam Đình Niên đã đổ ra tay mình một nắm thuốc lớn rồi cho hết vào khoang miệng nuốt xuống, không có nước, lượng thuốc quá lớn chèn ép nơi cổ họng đến khó thở, Lam Đình Niên bỗng nhiên cau chặt mày mà ôm lấy cổ họng mình đầy đau đớn vật vã.
Vội chòm người tới chụp lấy cốc nước đang đặt ở trên bàn cạnh giường, Lam Đình Niên lập tức đưa lên miệng mình với hi vọng sẽ đưa được toàn bộ số thuốc xuống bụng, nhưng rồi cổ họng lại nghẹn ứ không thể thở, bàn tay theo điều tiết của cơ thể mà run lên dữ dội, vô tình làm cho cốc nước trên tay không theo ý muốn mà rơi xoảng xuống sàn nhà.
Tiếng mảnh vỡ của thủy tinh cũng liền vang lên thật lớn, chấn động đến cả Bạch Hạc Hiên đang đứng phía ngoài cửa.
Vốn đã về phòng nhưng lại chẳng thể yên tâm, Bạch Hạc Hiên bèn quay lại xem tình hình Lam Đình Niên thế nào, ngờ đâu lại nghe phải tiếng đổ vỡ bên trong mà lo đến sốt vó, nhưng khi định mở cửa thì cửa lại khóa, lại không đem theo chìa khóa dự phòng, ngay lập tức anh phải chạy về phòng lấy chìa khóa dự phòng.
Bạch Hạc Hiên vừa mở cửa ra, thì đã thấy Lam Đình Niên đang chật vật ôm lấy cổ họng của mình, co người mà lăn ra sàn, điều đáng nói hơn là khắp nơi, xung xanh Lam Đình Niên đều là mảnh thủy tinh vỡ cùng một lượng lớn thuốc rơi vãi khắp mặt sàn.
Cực kì hoảng hốt, Bạch Hạc Hiên chạy vội đến ngồi thụp xuống bên cạnh Lam Đình Niên mà nhấc bổng người của cô lên khỏi số mảnh thủy tinh vỡ, may thay lần này Lam Đình Niên đã chẳng còn sức để chống cự, cứ thế mà để Bạch Hạc Hiên bế lên giường.
Ở tư thế ngồi, Bạch Hạc Hiên ôm lấy Lam Đình Niên ở trong lòng mình, nhìn cũng đoán biết được ý định ngu ngốc của Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên sốc ngược người cô, trực tiếp bóp chặt lấy cằm Lam Đình Niên tiến hành móc họng.
May thay sau đó Lam Đình Niên lại nôn ra toàn bộ số thuốc khi nảy đã nuốt vào, cổ họng ngay lập tức liền thông thoáng dễ thở, Lam Đình Niên như được cứu lấy một mạng, vốn dĩ ý định ban đầu là muốn tự sát nhưng không ngờ lại bị nghẹn thuốc, đau đớn ở nơi cổ họng tự dưng lại cảm thấy sợ, theo bản năng mà chùn bước.
Bạch Hạc Hiên sau đó liền thở phào ra một hơi đầy nhẹ nhõm, tay vẫn ôm chặt lấy Lam Đình Niên, Bạch Hạc Hiên vuốt nhẹ lòng ngực của cô:“Em thấy trong người thế nào rồi?”
Lam Đình Niên không có bất kì phản ứng nào.
Mi mắt khẽ chớp, Bạch Hạc