Vân Thâm Bất Tri Xứ
Ngày hôm sau
Lam Vong Cơ giảng tiết học buổi sáng cho đệ tử Lam thị xong liền trở về Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện còn chưa tỉnh. Y đặt hộp đồ ăn trong tay xuống, đến bên giường, ngồi xuống cạnh Ngụy Vô Tiện, yên lặng ngắm nhìn bộ dáng khi ngủ của hắn. Người này trời sinh có khuôn mặt tươi cười lanh lợi, khi ngủ lại mang dáng vẻ ngoan ngoãn nhu thuận. Ánh mắt y dừng trên đôi môi vừa đỏ vừa hơi sưng lên của hắn, hầu kết Lam Vong Cơ lại khẽ động, y nhẹ nhàng chỉnh lại góc chăn xộc xệch, đang định đứng lên thì Ngụy Vô Tiện tỉnh lại. Hắn vừa ngủ dậy, hai mắt mơ hồ trông thấy bóng Lam Vong Cơ liền túm lấy góc áo y.
Ngụy Vô Tiện dụi dụi mắt, lờ mờ gọi:
"Lam Trạm..."
Thanh âm khàn khàn khác hẳn ngày thường. Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng mình là lạ, một loạt hình ảnh tối qua bỗng ùn ùn kéo tới như đèn kéo quân lướt qua trong đầu hắn, khiến lớp da mặt dày như tường thành của hắn cũng nóng phát sốt lên rồi.
"Ngươi tỉnh rồi."
Ngụy Vô Tiện cựa quậy muốn ngồi dậy.
"Ui..."
Hắn vừa động đậy một chút liền phát hiện sau hông vô cùng đau mỏi, Lam Vong Cơ vội vàng đỡ hắn, để hắn tựa lên người y. Ngụy Vô Tiện mò mẫn một hồi mới tìm được tư thế thoải mái dựa trên người Lam Vong Cơ:
"Hàm Quang Quân, giờ biết đau lòng ta rồi sao? Đêm qua giày vò ta chết đi sống lại ~"
Lam Vong Cơ duỗi tay rót một chén trà đưa lên miệng hắn, Ngụy Vô Tiện cũng ngoan ngoãn để y đút nước cho.
"Bây giờ là giờ nào rồi?"
"Giờ mùi." *
*Giờ mùi: 1 - 3 giờ chiều
"Bảo sao..."
Ngụy Vô Tiện hơi phồng miệng, làm nũng với Lam Trạm:
"Lam nhị công tử, ta đói rồi ~"
"Dậy rửa mặt chải đầu trước đã."
"Ta không có sức mà, đau eo...."
Ngụy Vô Tiện chơi xấu tiếp tục làm nũng.
Lam Vong Cơ đưa tay vào trong chăn, mò mẫn tới eo hắn, nhẹ nhàng xoa bóp. Ngụy Vô Tiện thoải mái muốn rên rỉ thành tiếng, nghiêng đầu cắn nhẹ lên má Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ nhấc hắn từ trong chăn ra, lại cẩn thận sửa soạn, mặc đồ. Hành hạ một hồi, Ngụy Vô Tiện cũng tỉnh táo lại không ít, Lam Vong Cơ lấy từ hộp đựng thức ăn một chiếc bát sứ, Ngụy Vô Tiện đói tới mức bụng reo ùng ục rồi, hắn không chờ được mà vội vàng mở ra.
"Thơm quá đi ~ Canh xương sườn hầm củ sen!"
Hắn vừa ăn vừa khen nức nở:
"Ui! Ngon! Mùi vị không hề thua kém canh sư tỉ nấu chút nào, đầu bếp của Vân Thâm Bất Tri Xứ lên tay từ khi nào vậy?!"
"Không phải."
"Hả? Không phải gì cơ?"
Ngụy Vô Tiện chưa nuốt xuống canh trong miệng, mơ hồ hỏi.
Trong chốc lát, hắn bất giác ngừng mọi động tác, chăm chú nhìn Lam Vong Cơ.
"Canh này... Là... Ngươi làm sao?"
"Ừ."
Lam Vong Cơ gật gật đầu.
Ngụy Vô Tiện dồn sức nuốt xuống miếng sườn trong miệng, vốn có câu quân tử tránh xa nhà bếp, Lam Vong Cơ như tiên giáng trần thế kia, vậy mà lại vào bếp, cảnh tượng đó đúng là không thể nào hình dung được...
Ngụy Vô Tiện vét sạch sẽ canh xương sườn củ sen trong bát, đưa tay xoa xoa bụng.
"Lam Trạm, tay nghề của ngươi tốt như vậy, ta thật sự bất ngờ đó, ha ha ha, sau này ta có phúc ăn rồi đây! Chỉ tiếc Vân Thâm Bất Tri xứ không có hồ sen, không có ngó sen tươi để ăn rồi."
"Có."
Ngụy Vô Tiện nhất thời không theo kịp:
"Có gì cơ?"
"Vân Thâm Bất Tri Xứ, có hồ sen."
Lam Vong Cơ đứng dậy muốn dẫn Ngụy Vô Tiện đi thăm hồ sen, Ngụy Vô Tiện sờ sờ hông, lùi lại hai bước:
"Ta... Ta hết sức rồi.... Nghỉ một chút rồi đi có được không ~"
Lam Vong Cơ vù một cái đến trước mặt hắn, cúi người ôm ngang hắn dậy, bước từng bước lớn rời khỏi Tĩnh thất. Ngụy Vô Tiện vội vàng ôm lấy vai y.
"Lam Trạm! Ngươi làm gì vậy? Người khác sẽ trông thấy đó!"
"Không sao"
"....."
Ngụy Vô Tiện nghĩ không ra, sao hắn cảm thấy da mặt Lam Vong Cơ càng lúc càng dày thế này! Hàm Quang Quân năm xưa vừa bị trêu ghẹo đã quở trách hắn không nghiêm túc đâu rồi?
Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện ra khỏi Tĩnh thất, hướng về phía hậu sơn. Trên đường gặp phải đệ tử Lam thị vấn an, Lam Vong Cơ mặt không đổi sắc, Ngụy Vô Tiện lại thấy vô cùng ngại ngùng, nhất là nghĩ tới lý do khiến hông mình đau nhức, hắn càng hận không thể vùi đầu vào lồng ngực Lam Vong Cơ, đồng thời