Sau khi Hiểu Tinh Trần rời đi, Giang Trừng và Kim Lăng cũng thu dọn hành lý chuẩn bị ra về, cả đoàn người tập trung trước cửa nhà trọ, đám tiểu bối tụm lại từ biệt nhau.
Kim Lăng ôm quyền hướng về phía đám bạn:
"Tư Truy, Cảnh Nghi, Tử Chân, ta về Lan Lăng đây."
Âu Dương Tử Chân cũng tiếp lời:
"Đi lâu như vậy, chắc cha ta xót ruột lắm rồi, bọn ta cũng phải trở về thôi."
Lam Tư Truy lặng lẽ nhìn Kim Lăng, ánh mắt có chút dao động không yên, hỏi:
"Tháng sau Lam thị mở lớp nghe giảng, mọi người sẽ đến chứ?"
Kim Lăng đáp:
"Chắc chắn rồi! Tuy Vân Thâm Bất Tri Xứ giới luật nghiêm khắc vô cùng, nhưng nếu ta không đi, cậu sẽ đánh gãy chân ta mất.... Với lại, còn có ngươi.... Các ngươi cũng ở đó, ta nhất định sẽ tới."
Âu Dương Tử Chân cũng đáp:
"Chắc chắn phải tới rồi!"
Lam Cảnh Nghi hẩy nhẹ vai Âu Dương Tử Chân, thì thầm vào tai cậu:
"Tử Chân, tiểu muội nhà ngươi có tới Lam thị nghe giảng không?"
"Cái này hả, cha ta quyết định cơ....."
Ngụy Vô Tiện nhìn mấy đứa nhỏ đang túm tụm lại vừa cười đùa vừa nói chuyện, lại nhìn Giang Trừng cô đơn đứng riêng một phía, hắn đi tới khoác tay lên vai Giang Trừng:
"Giang Trừng, không còn nhỏ nữa rồi, Liên Hoa Ổ cũng cần một nữ chủ nhân ấy nhỉ?"
Giang Trừng ghét bỏ lườm hắn một cái trắng mắt:
"Cần ngươi lo à?! Lo cho cái thân mình đi rồi hẵng nói."
"Ta là đại sư huynh đấy nhé!"
Ngụy Vô Tiện cười híp mắt quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, lại nói:
"Ây, tiêu chuẩn hồi đó của ngươi là gì ấy nhỉ? Dịu dàng hiền thục, cần cù tiết kiệm, gia thế trong sạch, không được nói nhiều quá, còn....."
Giang Trừng giãy khỏi tay hắn, quát:
"Im ngay!"
Lại "Hừ" một tiếng bực bội gọi Kim Lăng:
"Kim Lăng! Đi!"
Trên mặt tuy mang vẻ chán ghét nhưng khóe mắt lại hơi hồng hồng.
Kim Lăng vội vàng chạy theo, đi được mấy bước lại ngoảnh đầu về phía Ngụy Vô Tiện, gào:
"Cậu lớn! Tháng sau con tới Vân Thâm Bất Tri Xứ nghe giảng, người nhớ dạy con dùng cái bùa đó nhé!"
Ngụy Vô Tiện vẫy tay đáp nó:
"Được rồi ~ Trở về đi!"
Tiễn Kim Lăng đi rồi, Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ quay lại nhìn đám đệ tử Lam gia, Lam Cảnh Nghi hỏi:
"Hàm Quang Quân, bây giờ chúng ta cũng về Vân Thâm Bất Tri Xứ sao ạ?"
Ngụy Vô Tiện kéo kéo tay Lam Vong Cơ, y hơi khó hiểu mà nhìn sang hắn, Ngụy Vô Tiện nói:
"Này.... Tư Truy, Cảnh Nghi, mấy đứa về trước đi, ta với Hàm Quang Quân còn chút việc cần xử lý."
Lam Cảnh Nghi còn muốn hỏi nhưng đã bị Lam Tư Truy ngắt lời:
"Vâng, phụ thân, cha, vậy chúng con trở về trước."
Ngụy Vô Tiện vỗ nhẹ vai Lam Tư Truy, mỉm cười:
"Ngoan ~"
Đợi tụi nhỏ đi rồi, Lam Vong Cơ nắm ngược lại tay Ngụy Vô Tiện, hỏi hắn:
"Đi đâu?"
Đáy mắt Ngụy Vô Tiện hiện ý cười, đáp:
"Lam Trạm, ta muốn về thăm Loạn Tán Cương, ngươi dẫn ta đi đi."
"Được."
Hai người ngự kiếm đi, chẳng mấy chốc đã tới Di Lăng, vừa hạ xuống chân núi, Ngụy Vô Tiện liền phát hiện trên núi đã không còn cảnh tượng sương đen bao phủ nữa, hàng cây khô héo dọc con đường lên núi ngày trước cũng không còn.
"Há! Lam Trạm, ngươi xem, không còn hàng cây khô, con đường này xem ra cũng không bí bách như trước nữa."
Lam Vong Cơ nắm chặt Tị Trần, vô cùng cảnh giác quan sát xung quanh.
"Không biết do ai làm."
Ngụy Vô Tiện lắc đầu, hắn chắp tay sau lưng, ung dung tiến về phía trước, chẳng có chút căng thẳng nào.
"Không biết nữa, dù sao cũng chẳng mấy ai để ý tới nơi này."
Hai người đi thẳng lên đỉnh núi, khoảng đất hoang bên ngoài Phục Ma điện trên đỉnh núi đã biến thành mấy mảnh ruộng trồng, nào củ cải, khoai tây cùng các loại lương thực mọc lên tươi tốt, chẳng còn nét âm u của trước kia chút nào, đâu đó còn vọng lại tiếng trẻ con nô đùa. Ngụy Vô Tiện đi thẳng vào Phục Ma điện.
"Ha ha ha, Lam Trạm, ta đại khái biết là ai làm rồi."
Cảnh tượng bên ngoài Phục Ma điện đã được tu sửa lại, hoàn toàn giống như thay sang một manh áo mới, mấy gian phòng nhỏ cũng được dựng thêm. Trong điện cũng được dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, Ôn Ninh đang bị mười mấy đứa nhỏ vây xung quanh đòi làm cung tên. Một đám trẻ con ngoan ngoãn ngồi quanh Ôn Ninh, không hề sợ hãi chút nào.
"Ôn thúc thúc! Ôn thúc thúc! Con cũng muốn!"
"Ôn thúc thúc! Người dạy bọn con bắn tên nhé?"
"Ôn thúc thúc! Khi nào A Uyển