Lần cuối cùng rơi vào mê man Ngụy Vô Tiện nắm chặt tay, cắn chặt răng, ta phải tỉnh lại, Lam Trạm còn đang đợi ta!
___
Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản thân như đang chơi vơi giữa không gian, xung quanh tối đen như mực, toàn thân hắn bị giữ chặt không thể động đậy. Đột nhiên một lực lớn từ đâu kéo lấy hắn, giống như khi bị Ôn Triều ném xuống Loạn Táng Cương mười sáu năm trước, không biết bị kéo đi bao lâu, Ngụy Vô Tiện mở mắt ra lần nữa, bản thân không ngờ bị kéo tới Loạn Táng Cương.
Ngụy Vô Tiện giãy giụa đứng dậy, lảo đảo chạy tới điện Phục Ma, trong điện không một bóng người, không thấy Lam Trạm, Ôn Ninh cũng không thấy.
"Xảy ra chuyện gì.....
Ngụy Vô Tiện có chút không xác định được chuyện gì đang xảy ra, hắn chạy vào điện, thấy một lớp bụi phủ mờ khắp nơi, rõ ràng là Loạn Táng Cương mười sáu năm sau, Lam Trạm đâu rồi?
Đột nhiên Ngụy Vô Tiện nghe thấy hướng Huyết Trì có động tĩnh, hắn vội vã chạy tới, chỉ thấy Lam Vong Cơ một thân đầy máu ngồi giữa Huyết Tèi hai mắt nhắm nghiền, Âm Hổ Phù không ngừng tuôn ra từng ngọn tà khí đen kịt vây nuốt lấy Lam Vong Cơ.
"Lam Trạm!!"
Ngụy Vô Tiện hoảng loạn, Âm Hổ Phù chẳng phải đã bị phong ấn trong quan tài Xích Phong Tôn rồi sao? Thứ tà túy này muốn làm gì Lam Trạm đây?!
Ngụy Vô Tiện chạy tới cạnh Lam Vong Cơ, đưa tay chụp lấy Âm Hổ Phù nhưng lại chụp phải không khí.
" Lam Trạm!!!! Ngươi mau nhìn ta!!!"
Quả nhiên vẫn không có phản ứng gì, Ngụy Vô Tiện bất lực ngồi phịch trên đất, trong lúc hắn đang lo lắng sốt ruột không ngừng, Lam Vong Cơ đột nhiên đứng dậy, ra khỏi Huyết Trì, hướng ra bên ngoài. Tị Trần lại bị hắn vứt lại bên Huyết Trì, Âm Hổ Phù vẫn không ngừng sôi sục nhả tà khí quấn lấy y, Ngụy Vô Tiện lập tức chạy theo.
"Lam Trạm ngươi đi đâu!?"
Lam Vong Cơ vẫn chưa ngừng bước, càng đi càng xa, Ngụy Vô Tiện đột nhiên không thể động đậy, chỉ có thể nhìn Lam Trạm bị tà khí quấn thân, hắn sốt ruột muốn điên rồi, không ngừng giãy giụa.....
Trong Tĩnh thất
Lam Vong Cơ đang ngồi bên bàn chép kinh Phật, ánh mắt vẫn lướt qua người nằm trên giường. Ngón tay Ngụy Vô Tiện khẽ động đậy, Lam Vong Cơ lập tức dừng bút, ngồi xuống nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, nín thở chờ đợi, tim như muốn nảy khỏi lồng ngực.
Y nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện, cúi xuống cạnh hắn, ngữ khí hơi run rẩy:
"Ngụy Anh, tỉnh lại......"
Ngụy Vô Tiện vẫn vây ở nguyên chỗ cũ, không nhúc nhích được một chút nào, mắt thấy Lam Vong Cơ ngày một xa, đến bóng lưng cũng dần khuất khỏi mắt hắn, Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, siết chặt tay, dùng hết sức bình sinh mà giãy giụa.
" Lam Trạm!!! "
Lam Vong Cơ vẫn luôn chăm chú dõi theo Ngụy Vô Tiện, bàn tay bị y nắm chặt đột nhiên túm lấy tay y Ngụy Vô Tiện nhíu chặt lông mày, giãy giụa như đang gặp phải ác mộng, Lam Vong Cơ đưa tay vỗ nhẹ lên má Ngụy Vô Tiện.
"Ngụy Anh! Ngụy Anh! Tỉnh lại!"
Ngụy Vô Tiện nắm tay y càng lúc càng chặt, sắc mặt vô cùng lo lắng, Lam Vong Cơ gọi tên hắn hết lần này qua lần khác, Ngụy Vô Tiện đột nhiên mở to mắt, buột miệng kêu lên:
"Lam Trạm!!!"
Lam Vong Cơ lập tức ôm chặt hắn vào lòng, chôn đầu vào cổ hắn, thở ra một hơi như trút được gánh nặng, hai tay siết chặt như muốn khảm người trong lòng vào tận xương tủy mình, tham lam hít lấy mùi hương trên thân thể hắn.....
"Ngụy Anh..... Cuối cùng ngươi cũng tỉnh....."
Ngụy Vô Tiện ôm lấy eo Lam Trạm, nép thật sát vào người y, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn bày tỏ nhưng lại không biết mở lời thế nào. Đột nhiên cảm giác một cỗ ấm nóng lướt trên cổ mình, Lam Trạm khóc sao!?
Ngụy Vô Tiện vô cùng tự trách, rõ ràng hứa với Lam Trạm sẽ không bị thương nữa, không rời khỏi y, lần này chắc chắn đã khiến y vô cùng đau lòng.......
"Lam Trạm....."
Hai người ôm nhau thật lâu, Lam Vong Cơ mới buông hắn ra, bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt đều ngập tràn nhung nhớ cùng niềm vui không thể kìm nén, Lam Vong Cơ trước giờ dù cho Thái Sơn có đổ sập trước mắt cũng không đoái hoài nay nghĩ lại mà thấy sợ hãi vô cùng.....
Ngụy Vô Tiện nhấc tay nhẹ nhàng ôm lấy sườn mặt Lam Vong Cơ, khe khẽ vỗ về, hốc mắt vẫn còn long lanh ánh nước, mỉm cười:
"Lam Trạm....... ngươi gầy rồi......"
Lam Vong Cơ lại ôm chặt hắn vào lòng, người yêu tưởng chừng như cách biệt âm dương trở về trong vòng tay mình khiến y run rẩy.
"Ngụy Anh, đừng bao giờ có lần sau nữa....."
Ngụy Vô Tiện rúc đầu vào ngực y, giọng nói nghẹn ngào:
"Ừ."
Hai người lại ôm nhau thật lâu, Ngụy Vô Tiện dựa vào lồng ngực Lam Vong Cơ, nghe tiếng nhịp tim trầm ổn mạnh mẽ của y, chóp mũi là mùi đàn hương quen thuộc trên người y, kiếp nạn lần này khiến hắn càng biết trân trọng Lam Trạm hơn.
Ngụy Vô Tiện dụi dụi đầu vào ngực Lam Trạm, giọng mang theo âm mũi nụng nịu với y:
"Lam Trạm, ta đói rồi......"
Lam Vong Cơ vỗ nhẹ lên lưng hắn, mềm giọng đáp:
"Ngươi nằm thêm chút nữa, ta đi hầm canh, được không?"
(Qua vụ này chắc Tiện được sủng tận trời luôn)
Ngụy Vô Tiện dùng dằng cọ cọ eo Lam Trạm, lắc đầu, hắn không muốn rời xa Lam Trạm một