Mùng bốn tháng chín.
Loạn Táng Cương.
Điện Phục Ma.
Đại hôn của Ôn Ninh và Tần Miểu, Loạn Táng Cương như được đập đi xây lại. Ôn Ninh dựng thêm rất nhiều phòng cho lũ trẻ, trên cửa lớn dán kín chữ Song Hỉ rực rỡ, dây trang trí đỏ tươi rủ xuống khắp nơi, trong điện trải thảm cát tường, trên bàn thắp nến đỏ hình Long Phượng lung linh.
Đám Ngụy Vô Tiện đến từ sớm liền bị mấy đứa trẻ vây thành một vòng, Lam Tư Truy cùng mọi người phát quà khiến chúng vui vẻ cười nói xôn xao ngoài điện. Lam Cảnh Nghi và Âu Dương Tử Chân còn mang bánh pháo tới, một đám cả lớn lẫn bé quây quần đốt phảo, tiếng vang rền rã khắp nơi.
Ôn Ninh mặc một bộ đồ mới toanh, kiểu dáng đơn giản nhưng có thể nhìn ra người làm vô cùng dụng tâm, Ngụy Vô Tiện cười trêu:
"Ôn Ninh, hôm nay vui mừng phơi phới rồi nha!"
Ôn Ninh vốn đã không mau miệng, bị trêu chọc trước mặt nhiều người như vậy khiến cậu đỏ bừng cả mặt, lâp ba lắp bắp đáp:
"Công tử...... Công tử.... Đừng... Đừng cười đệ..... mà...."
Ngược lại, Tần Miểu lại vô cùng thoải mái tự nhiên, người đến dự đều là người quen, cô cũng không cần khách sáo nên mặc giá y ra tiếp đón mọi người. Đồ cưới của Ôn Ninh và của mình đều do chính tay Tần Miểu may, chất liệu tuy giản dị như lại đong đầy tình cảm của nàng thiếu nữ.
Ngày thường Tần Miểu vốn không trang điểm, vẽ mi, nay trên đầu gài khuyên trang sức tua rua rủ xuống, lại trang điểm vô cùng kỹ càng, chút phấn tô điểm làm nổi bật lên dung mạo ngọc ngà khiến Ôn Ninh không kìm được mà đứng ngơ ra, chọc cho mọi người cười một trận vui vẻ.
Được phu thê Ôn Ninh nhờ vả, Ngụy Vô Tiện đứng ra làm chủ hôn cho hai người
Nhất bái thiên địa
Nhị báo cao đường
Phu thê giao bái
Lễ thành
Tiếng cười đùa của lũ trẻ càng khiến hôn lễ thêm phần náo nhiệt, người đến dự không nhiều, ngoài Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng chỉ có Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi, Kim Lăng, Âu Dương Tử Chân và Ngu Phong Hề thay mặt Giang Trừng tới đưa lễ mừng tiện thể tới chầu vui.
Thức ăn cũng do chính tay Tần Miểu nấu, hai vị tân lang tân nương ngồi cùng bàn với Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, đám tiểu bối và trẻ nhỏ ngồi thành hai bàn, nói cười không dứt, không khí náo nhiệt vô cùng.
Ngụy Vô Tiện được Lam Vong Cơ đồng ý, dẫn đầu chuốc rượu Ôn Ninh, đám Lam Tư Truy, Kim Lăng cũng lần lượt tiến công, thề phải chuốc cho Ôn Ninh say be bét.
Đêm buông xuống, Ôn Ninh đã say đến bất tỉnh nhân sự, bị Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi dìu vào phòng động phòng. Ngụy Vô Tiện trộm cười hí hửng:
"He he, tiểu tử này hôm nay khỏi động phòng rồi."
Lam Vong Cơ chăm chú nhìn hắn, đáy mắt lấp lánh, lòng bàn tay nóng hầm hập phủ lên tay Ngụy Vô Tiện, trầm giọng nói:
"Ngụy Anh, chúng ta về Cô Tô."
Ngụy Vô Tiện cảm giác lời nói có chút lạ lùng, sắc trời đã muộn, tại sao Lam Trạm lại nôn nóng muốn trở về như vậy? Bèn cất giọng hỏi lại:
"Bây giờ đi luôn sao? Có việc gấp xảy ra?"
Lam Vong Cơ siết chặt tay hắn thêm vài phần:
"Ừ"
Ngụy Vô Tiện gật gật đầu đồng ý:
"Vậy được, để ta gọi bọn Tư Truy rồi chúng ta nhanh chóng trở về Cô Tô nhé."
Lam Vong Cơ lại túm lấy tay hắn không cho đi.
"Không cần, chúng ta đi trước."
Nghe giọng Lam Vong Cơ cứng rắn dứt khoát có vẻ không muốn bàn bạc gì thêm, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ có lẽ Lam Hi Thần truyền tin khẩn đến nên vội vàng từ biệt Tần Miểu, để đám Lam Tư Truy ngày mai về sau rồi cùng Lam Vong Cơ ngự kiếm rời đi.
Hôm sau.
Khi hai người về đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, trời cũng vừa chập tối, vừa bước vào cửa, Ngụy Vô Tiện đã bảo Lam Vong Cơ:
"Ngươi mau tới Hàn thất tìm huynh trưởng đi, ta tự về Tĩnh thất được rồi."
Lam Vong Cơ khó hiểu nhìn hắn, hỏi ngược lại:
"Tại sao phải đi tìm huynh trưởng?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Không phải ngươi nói có việc gấp cần trở về sao? Không phải huynh trưởng gọi về gấp hả?"
"......"
Lam Vong Cơ im lặng hồi lâu, thở dài:
"Không phải."
Ngụy Vô Tiện càng thêm ngu ngơ:
"Vậy chúng ta về vội thế làm gì?
Lam Vong Cơ kéo tay hắn về Tĩnh thất, cả một đoạn đường dù Ngụy Vô Tiện có hỏi gì, y cũng không hé răng nửa lời.
Về đến Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện ngồi xuống bên bàn, rót hai chén trà đầy, vừa uống vừa hỏi Lam Vong Cơ:
" Lam Trạm, về đến phòng cả rồi, ngươi cũng nên nói cho ta biết chứ..... Rốt cuộc là việc gì gấp vậy?"
Lam Vong Cơ nửa ngồi nửa quỳ xuống ngay trước mặt hắn, đáp chả liên quan gì đến câu hỏi:
"Ngày năm tháng chín, là ngày tốt, hợp cưới gả."
Ngụy Vô Tiện cảm giác bản thân không theo kịp mạch tư duy của Lam Vong Cơ nữa rồi.
"Ôn Ninh thành thân hôm qua, là ngày bốn tháng chín mà!"
Lam Vong Cơ lặp lại:
"Ngày năm tháng chín, hợp cưới gả."
Ngụy Vô Tiện chỉ đành gật đầu thuận theo:
"Phải phải phải, vậy nên?"
Ánh mắt Lam Vong Cơ sáng ngời, nhìn chăm chăm Ngụy Vô Tiện, miệng nhả từng chữ:
"Hợp. Cưới. Gả."
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ nhìn nhau, con ngươi nhạt màu của Lam Vong Cơ giờ đây lại như phát sáng, sáng đến nỗi khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy trái tim bỗng nhiên gia tốc, hợp cưới gả? Lẽ nào...... Lẽ nào Lam Trạm bị hôn lễ của Ôn Ninh kích thích, cũng muốn làm một đám với mình?
Ngụy Vô Tiện nuốt nước bọt, giọng khô khốc:
"Cái đó, Lam Trạm..... Ngươi có phải....... Muốn thành thân với ta?"
Lam Vong Cơ vẫn ghim chặt ánh mắt của hắn, thật lâu sau mới đáp:
"Phải."
Ngụy Vô Tiện nhìn khuôn mặt nghiêm túc của y, cảm giác bộ dạng lúc này của y dễ thương quá thể, vừa buồn cười, khóe mũi lại hơi vương chú cay.
Đưa hai tay ôm cổ y, Ngụy Vô Tiện cong môi đùa cợt:
"Lam nhị công tử, chẳng phải chúng ta đã thành thân rồi sao..... Là lúc uống rượu giao bôi đó, ngươi quên rồi sao?"
Lam Vong Cơ giữ lấy khuôn mặt hắn để hắn ngồi thẳng dậy, giọng nói có chút khàn:
"Chưa mặc hỉ bào."
Ngụy Vô Tiện gục vào lòng y, cười thành tiếng:
"Vậy phải làm sao đây? Bây giờ xuống nui s mua thì không kịp nữa rồi."
Lam Vong Cơ ngơ ngác phút chốc mới buông Ngụy Vô Tiện, lấy túi càn khôn, rút ra hai bộ đồ, chính là bộ hỉ bào hôm đó Ngụy Vô Tiện nhìn mãi trong tiệm bán đồ ở Vân Mộng, Ngụy Vô Tiện ngơ luôn rồi.....
Đợi tỉnh táo lại, cần bộ y phục trên tay, hắn ngập ngừng:
"Lam Trạm...... Ngươi vậy mà mua nó về......."
Lam Vong Cơ trực tiếp đưa tay cởi đai áo Ngụy Vô Tiện:
"Mặc lên."
Ngụy Vô Tiện vội né sang một bên tránh đi, ôm y phục trốn sau bình phong, còn không quên nhắc Lam Vong Cơ:
"Ta tự thay, ngươi cũng mặc lên đi."
Nhất thời trong phòng chỉ còn tiếng y phục cọ sát, bộ hỉ bào đó phức tạp nhiều chi tiết, Ngụy Vô Tiện phải mât một lúc lâu mới mặc xong, sửa soạn lại vạt áo cùng đai lưng, hắn bỗng cảm thấy có chút căng thẳng. Hôm đó khi trông thấy bộ hỉ bào này, hắn còn tiếc