Một Di Lăng lão tổ từng hô mưa gọi gió, một Tiên đốc đứng đầu tiên môn bách gia, nhất thời đều trở thành một người bình thường lần đầu tiên được làm cha, không ngừng học theo đứa trẻ i i a a trêu đùa vui vẻ.......
____
Bé con hé miệng như bị đùa cười rồi, trên khuôn mặt non nớt mũm mĩm loáng thoáng trông thấy hai lúm đồng điếu, Ngụy Vô Tiện kinh ngạc vui vẻ không ngừng mà vẫn nhớ đè thấp giọng nói:
"Lam Trạm ngươi xem, bé con có hai lúm đồng điếu kìa!"
Lam Vong Cơ mặt đầy ý cười nhìn Ngụy Vô Tiện, lại nhìn sang tiểu Lam Giản, ôn nhu đáp:
"Ừ, giống ngươi."
Ngụy Vô Tiện càng hào hứng duỗi ngón tay chọc nhẹ lúm đồng điếu của tiểu Lam Giản, ai biết vừa đụng vào, bé con liền nghiêng đầu, há miệng nho nhỏ ngóng theo ngón tay, Ngụy Vô Tiện có chút kinh ngạc đưa ngón tay sang hướng khác, bé con cũng vươn miệng theo.
"Lam Trạm, hình như bé con cứ đuổi theo ngón tay ta!"
Lam Vong Cơ cũng vô cùng nghi hoặc, trầm tư suy nghĩ trong chốc lát, đột nhiên như bừng tỉnh:
"Ngụy Anh, Giản Giản đói rồi."
Ngụy Vô Tiện đơ luôn, một em bé sơ sinh đói thì phải làm sao, hắn đều hiểu, nhưng mà....... nhưng mà hắn và Lam Trạm cũng không ai đút cho bé được mà! Khó xử tới nối mặt mày nhăn nhó.
"Vậy...... Vậy phải làm sao......"
Lam Vong Cơ đưa áo cho Ngụy Vô Tiện để hắn mặc vào, lại tìm kiếm trong tủ đồ, chọn ra vài chiếc tã lót bông cho bé con mà vợ chồng Ôn Ninh gửi tặng, Tần Miểu đúng là cô nương đảm đang, tâm tư tinh tế, đến chăn bông khăn bông cũng chuẩn bị những vài bộ.
Ngụy Vô Tiện vù vù mặc xong áo, hai người lại ảo não đối diện với đống đồ cho trẻ sơ sinh trước mặt, dù sao, cho dù là Hàm Quang Quân hay Di Lăng lão tổ, chưa người nào từng quấn tã cho trẻ con cả.......
"Lam Trạm, hay ngươi làm đi! Ngươi lợi hại hơn!"
Ngụy Vô Tiện nhìn bé con nhỏ xíu xiu mềm mại trên giường, sợ bản thân tay chân hậu đậu làm bé con bị thương.
Lam Vong Cơ cầm tã lót cùng y phục nhỏ xíu lên, quan sát kĩ lưỡng một hồi lâu, cảm giác những vật này mới lấy ra có chút lạnh, mặc lên sẽ không thoải mái, nghĩ rồi vận khí trong lòng bàn tay hong ấm đồ đạc rồi mới cẩn thận mặc lên cho tiểu Lam Giản. Trên tã quấn gấm màu lam nhạt và trên quần áo đều có thêu vài phiến mây, kích thước vừa vặn, chất vải mềm mại thoải mái, mũi may tỉ mỉ, nhìn thế nào cũng thấy Tần Miểu thật dụng tâm, mặc xong cho bé con, Ngụy Vô Tiện không nhịn được tặc lưỡi:
"Lam Trạm, dù là người ngoài cũng nhìn ra được đây là con trai ngươi."
Lam Vong Cơ lại cầm lên một chiếc chăn bông nhỏ ôm lấy tiểu Lam Giản, do dự chốc lát suy nghĩ xem làm sao mới ôm được bé dậy.
Tiểu Lam Giản vẫn luôn không khóc không nháo, bàn tay nhỏ cuộn chặt lại để lên miệng gặm mút, Ngụy Vô Tiện cũng sáp tới nhìn xem, hai người thử mấy lần mới gói xong tấm chăn bên ngoài cho bé con, đảm bảo không để rơi tụt mất.
Ngụy Vô Tiện vẫn không dám bế, bé xíu xiu yếu ớt mềm oặt như vậy, ôm nhẹ quá thì sợ đánh rơi, ôm chặt quá lại sợ siết đau bé. Lam Vong Cơ lại giác ngộ sớm hơn, y ôm tiểu Lam Giản đặt bé tựa vào hõm tay cong lên của mình, một tay đỡ lấy phần mông nho nhỏ, nhẹ nhàng vỗ về.
Thấy Lam Vong Cơ ôm bé con dậy, Ngụy Vô Tiện hỏi:
"Lam Trạm, phải mang bé con đi đâu sao?"
"Ngụy Anh, chúng ta tới Hàn thất hỏi huynh trưởng thử xem."
"Được."
Ngụy Vô Tiện dùng một góc chăn bông che lên phần đầu của bé con, cười híp mí nói với bé:
"Đi thôi cún con, các cha đưa con đi tìm đồ ăn đây!"
Lam Vong Cơ có chút bất lực cùng chiều chuộng nhìn Ngụy Vô Tiện, nói:
" Ngụy Anh, con có tên."
Ngụy Vô Tiện nhún nhún vai.
"Biết rồi biết rồi, là tiểu Giản Giản, cũng là cún con."
Hai người ôm tiểu Lam Giản cùng ra khỏi Tĩnh thất tới Hàn thất tìm Lam Hi Thần, trên đường đi khiến vô số môn sinh Lam thị choáng váng, hai người vừa đi khỏi, mấy đệ tử Lam thị vội túm tụm lại.
"Mấy huynh nhìn thấy không, trong lòng Hàm Quang Quân là một em bé!"
"Đúng vậy đúng vậy, còn là ôm từ Tĩnh thất ra đó!"
"Không biết là con nhà ai nhỉ?"
"Hàm Quang Quân trước nay vẫn không thích đụng chạm với người ngoài, sao có thể ôm con người khác được?"
"Lẽ nào........"
"Lẽ nào là con của Hàm Quang Quân!?"
Hàn thất
Khi Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ đến nơi, Lam Hi Thần đang dùi mài nhạc phổ, ánh mắt anh dừng lại trên vòng tay Lam Vong Cơ, thân hình khẽ khựng một cái, vội vàng đứng dậy đi đến cạnh Lam Vong Cơ.
"Vong Cơ...... Đây........ phải không?"
Lam Vong Cơ gật gật đầu, đáp:
"Sáng sớm nay thành hình."
Ngụy Vô Tiện kéo một góc chăn, lộ ra gương mặt non nớt phấn điêu ngọc mài, đồng tử nhạt màu lanh lợi chuyển động trong đôi mắt hoa đào, miệng đang gặm lấy nắm tay mình.
Lam Hi Thần không nhịn được mà duỗi ngón tay trêu đùa một phen.
"Đã đặt tên chưa?"
Lam Vong Cơ đáp:
"Lam Giản."
Lam Hi Thần dựa vào hiểu biết của mình về Lam Vong Cơ, suy nghĩ chốc lát rồi hỏi:
"Giản trong Giản Nhã*?"
*Cứng cỏi mà trang nhã
Lam Vong Cơ đáp:
"Vâng."
Ngụy Vô Tiện vẫn nhớ mục đích ban đầu khi đến Hàn thất, vội vàng nói:
"Vật nhỏ này đói rồi, huynh trưởng có cách nào không ạ?"
Lam Hi Thần suy nghĩ một thoáng mới đáp:
"Ninh một chút nước cháo gạo trước đã, ta lập tức gọi Tư Truy và Cảnh Nghi để hai đứa nó tới trấn Thải Y mua về một chú dê tốt sữa, dùng sữa dê đun sôi nuôi bé là được."
Ngụy Vô Tiện khẽ cau mày, hỏi:
"Sữa dê sao?"
Lam Hi Thần gật đầu:
"Đúng vậy, hồi nhỏ Vong Cơ cũng từng uống."
"Ồ?......"
Ngụy Vô Tiện còn muốn hỏi tiếp, Lam Vong Cơ lại kéo hắn ra ngoài.
"Ngụy Anh, tới trù phòng trước."
Đầu buổi chiều
Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi dắt một chú dê núi về Vân Thâm Bất Tri Xứ, đưa đến trù phòng, dặn dò họ mỗi ngày đều cần chuẩn bị sữa dê cẩn thận, lại đặt một bát sữa dê vừa được đun sôi vào trong khay đựng, cùng nhau tới tiểu viện Long Đảm.
Lam Cảnh Nghi ôm một bụng nghi vấn, trên đường cứ hỏi Tư Truy liên tục không dứt.
"Tư Truy, khối ngọc đó của Ngụy tiền bối thật sự có thể biến thành em bé sao?"
Lam Tư Truy gật đầu:
"Ừ, Trạch Vu Quân nói vậy."
Lam Cảnh Nghi lại hỏi:
"Biến ra từ khối ngọc, liệu có lớn lên giống người không?! Hoặc liệu có thiếu mất tay chân gì đó!?"
........
Lam Tư Truy dừng bước, ánh mắt chân thành tha thiết nhìn Lam Cảnh Nghi.
"Cảnh Nghi, lời này nếu bị phụ thân nghe