Từ khi sống dưới hình hài một đứa bé năm tuổi, dựa vào lý do thân thể còn nhỏ và đôi mắt mù ngày ngày lẽo đẽo đi theo Hiểu Tinh Trần, cùng ăn cùng ở, cùng ngủ chung giường, tám năm thoáng chốc đã qua, Tiết Dương cũng đã mười ba tuổi.
Có lẽ do hai linh hồn cùng trú ngụ trong một cơ thể, tuy đôi mắt không nhìn thấy nhưng từ sau khi tròn mười tuổi, Tiết Dương đã có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng, đến hiện tại tuy vẫn đeo một dải vải quanh mắt nhưng hắn đã có thể nhìn thấy sự vật như một người bình thường.
Tuy vậy, Tiết Dương cũng không báo việc này cho Hiểu Tinh Trần.
Tám năm chung sống, Hiểu Tinh Trần như anh, như cha chăm sóc hắn, bảo vệ hắn chu toàn, không hề biết rằng đứa nhỏ một tay mình dẫn dắt lại mang trong mình tâm tư khác.
Ngày hôm đó, hai thầy trò rong ruổi tới Lịch Dương, trở về chốn cũ, Tiết Dương khó tránh nhớ lại kí ức lúc nhỏ bị Thường Từ An khinh nhờn, trong lòng phảng phất có chút cảm thán. Nếu như, có thể gặp Hiểu Tinh Trần trước khi gặp Thường Từ An thì tốt.......
Hiểu Tinh Trần vô cùng quan tâm tới đôi mắt không nhìn thấy của đồ nhi, suốt con đường đều dắt tay hắn, vừa tiến vào thành Lịch Dương, cảm giác đồ nhi có điểm dị thường, y khẽ khom người, ôn nhu hỏi:
"Sao vậy?"
Tiết Dương khựng lại, lắc đầu:
"Không sao, sư phụ, con đói rồi."
Hiểu Tinh Trần vỗ nhẹ đỉnh đầu hắn, thiếu niên mười ba đang tuỏi ăn tuổi lớn, thoáng chốc đã qua tám năm, tiểu đồ nhi của y nay đã cao tới đầu vai y rồi.
"Vậy vi sư đưa con đi ăn chút gì đó nhé."
"Sư phụ, con muốn ăn kẹo hồ lô!"
"Dương Dương mấy tuổi rồi, còn thích ăn kẹo hồ lô hử."
Tiết Dương đáp:
"Trong lòng Dương Dương, ngoài sư phụ, con thích kẹo hồ lô nhất."
Hiểu Tinh Trần bất lực lắc đầu, cười đáp:
"Ừ ừ ừ, vi sư mua cho con, nhưng mà phải đợi dùng xong bữa mới được ăn nhé."
Tiết Dương vui vẻ đồng ý:
"Vâng! Nghe lời sư phụ!"
Trong quán trọ
Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương ngồi trong góc sảnh dùng bữa, bàn bên truyền tới mấy lời bàn tán.
"Này, biết gì chưa, con trai chủ quán Vương ở phía tây thành gặp chuyện rồi, đêm qua được phu gõ canh* phát hiện dưới chân tường thành, giờ sợ là không xong rồi......"
"Còn phải nói sao, cũng không biết thành Lịch Dương gặp phải thứ không sạch sẽ gì, liên tiếp bảy tám người dính phải rồi!"
"Đúng thế đúng thế, còn chuyên ra tay với đám trẻ mười ba mười bốn tuổi, tạo nghiệt gì không biết......"
Một trong số họ thấp giọng nói:
" Ta còn nghe nói những đứa trẻ bị hại này khi được phát hiện, đứa nào đứa nấy quần áo xộc xệch, cả người toàn vết thâm tím, đừng bảo...... đừng bảo là gặp phải nữ yêu quái góa chồng đi...... "
"Thôi đừng có nói nữa, chẳng phải giống như bị yêu tinh hút khô linh khí tới mất mạng còn gì!"
"Các vị nghe ta khuyên này, đêm rồi đừng có ra khỏi cửa, không lại bị yêu quái nó bắt đi!"
"Thôi đừng có chèo kéo đi, với cái nhan sắc của ngươi, sợ cho không yêu quái cũng không thèm, ha ha ha ha......!"
Nghe mấy nam tử bàn bên bàn tán, Tiết Dương biết nhất định Hiểu Tinh Trần sẽ ở lại vài ngày để diệt trừ tà túy này, hắn nói:
"Sư phụ, có đối sách gì không ạ?"
Hiểu Tinh Trần lắc đầu:
"Tạm thời chưa nghĩ ra."
Tiết Dương hơi ghé gần hơn vào Hiểu Tinh Trần, nhỏ giọng thương lượng:
"Yêu vật đó không phải chuyên nhắm vào thiếu niên mười ba mười bốn tuổi sao, hay là, để con làm mồi nhử đi, dụ nó mắc câu."
Hiểu Tinh Trần do dự không quyết.
"Không ổn, tu vi của con còn yếu, lại không nhìn được, nếu yêu vật đó........"
"Không sao, con tin sư phụ nhất định sẽ bảo vệ còn."
Hiểu Tinh Trần ôn nhu vỗ nhẹ đỉnh đầu hắn, dịu dàng nói:
"Ừ, vi sư nhất định bảo vệ con chu toàn."
Đêm xuống
Trên đường phố thành Lịch Dương không một bóng người, sạp quán bên đường cũng đóng cửa từ sớm, chẳng ai muốn vì chút tiền mọn mà đụng phải tà túy.
Giờ Hợi đến*, trên phố truyền đến tiếng phu gõ canh đều đều. Tiết Dương chậm chạp men theo con đường dài đằng đẵng, Hiểu Tinh Trần ẩn trong chỗ kín đáo, cẩn thận quan sát.
Đang lúc hai người tưởng rằng phải tay không trở về một, đột nhiên một trận gió lạnh thổi đến, tiếp đó là tiếng kêu cứu từ đâu truyền đến.
*Giờ Hợi: 9 đến 11 giờ đêm
"Cứu mạng!!"
Hiểu Tinh Trần nhìn theo hướng âm thanh phát ra, chỉ thấy một thiếu niên áo trắng đang chạy về phía Tiết Dương, quần áo xộc xệch, sợ đến hồ đồ, vừa chạy vừa kêo gào cứu mạng. Hiểu Tinh Trần vụt cái bay đến cạnh Tiết Dương, kéo vị thiếu niên kia lại.
"Cứu..... Cứu ta! Cứu ta với!"
Tiết Dương nghe thấy Hiểu Tinh Trần lao tới, thuần thục tìm thấy rồi bám lấy cánh tay y, chỉ nghe Hiểu Tinh Trần cất giọng.
"Đừng sợ."
Vị thiếu niên kia còn chưa hoàn hồn, lắp ba lắp bắp ríu cả lưỡi.
"Cứu ta.... Bên kia, bên kia....... có quỷ!!!"
Hiểu Tinh Trần nhẹ giọng an ủi:
"Đừng sợ, ngươi nói từ từ, tà túy ở đâu?"
"Ở...... ở ngay...... ngay......."
Thiếu niên kia vẫn luôn cúi gằm mặt, cả người run rẩy vô cùng, nói cũng không ra hơi. Hiểu Tinh Trần nhìn bề ngoài của cậu, cũng chỉ bằng độ tuổi Tiết Dương, thương xót cậu bị dọa sợ liền duỗi tay, cúi người định dìu cậu ta dậy. Ai ngờ thiếu niên đó nhân lúc y sơ ý liền đánh ngược lại.
Hiểu Tinh Trần không kịp đề phòng, nhất thời trúng chiêu, chỉ cảm giác như hít phải thứ bột gì đó có mùi hương vô cùng lạ. Tiết Dương vẫn luôn cảnh giác, từ khi tên thiếu niên đó xuất hiện hắn lại càng đề phòng, thấy Hiểu Tinh Trần bị hãm hại, hắn vung chân đạp một nhát khiến tên đó bay ra ngoài.
"Sư phụ!"
Hiểu Tinh Trần nặng nề ho mấy tiếng, điều chỉnh nội tức xong liền vẫy vẫy tay, đáp:
"Không sao."
Tên thiếu niên áo trắng kia cũng chậm rãi đứng dậy, ung dung chỉnh lại vạt áo, cười nói:
"Yên tâm, không phải độc."
Hiểu Tinh Trần điều chỉnh hô hấp, rút Sương Hoa chỉ thẳng vào tên áo trắng kia.
"Rốt cuộc ngươi là ai?"
"Đoán xem."
Tiết Dương cười khẩy:
"Xời, còn phải đoán à? Ngươi giả vờ gặp phải tà túy, chẳng phải muốn dụ chúng ta mắc câu à?"
"Đúng đó ~ hôm nay thu hoạch khá, câu được hai con mồi liền."
Hiểu Tinh Trần sắc mặt ngưng trọng.
"Nhưng trên người ngươi không hề có tà khí, ngươi là một người bình thường."
Thiếu niên nhếch mép cười:
"Ta vốn là người bình thường thôi ~ nhưng ôm chân chủ tử ấy mà."
Tiết Dương:
"Ồ? Vậy mấy mạng người trong thành này đều chết dưới tay chủ tử ngươi à?