Quý Thời Ngộ quan sát Yến Từ, hiện tại Yến Từ còn chưa có khí thế kinh người của 7 năm sau, tuy rằng rất đẹp trai nhưng ánh mắt tro bụi làm cậu nhìn qua vô cùng ảm đạm.
Dư Thính sẽ không thích kiểu người này.
Cô thích châu báu phát ra ánh hào quang, càng rực rỡ cô càng thích.
Đoán chừng, lần này chẳng qua là muốn chơi đùa mà thôi.
“Lần trước gặp mặt còn chưa chính thức chào hỏi, tôi tên Quý Thời Ngộ.”
Yến Từ không trả lời, vẻ mặt hờ hững.
Bạn học bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở: “Yến Từ hình như không thể nói…”
Lúc này có thêm học sinh bị bệnh vào phòng y tế, bởi vì tình huống của Yến Từ không quá nghiêm trọng nên không thể tiếp tục nằm trên giường bệnh. Cậu còn chưa hạ sốt, Dư Thính muốn làm đơn xin nộp cho cô giáo y tế, quyết định xin nghỉ.
“Yến Từ, cậu tự đi có được không?” Dư Thính không yên tâm, “Thôi, để tớ đỡ cậu.”
Cô giữ chặt cánh tay Yến Từ, động tác nhẹ nhàng đỡ cậu ra khỏi phòng y tế.
Khi cửa mở ra, Yến Từ đột nhiên xoay chân một chút, một nửa cơ thể không nặng không nhẹ dựa vào vai cô, sau đó quay đầu lại, nhàn nhạt để lại một ánh mắt, giống như là khiêu khích.
Quý Thời Ngộ nhướng mày, lại lần nữa nhớ tới đời trước, Yến Từ luôn cho cậu cảm giác nghẹn khuất, cảm giác hiện tại giống y hệt kiếp trước.
...
Dựa vào nguyên tắc của người tốt, Dư Thính trực tiếp đưa Yến Từ trở về nhà.
Cô đỡ Yến Từ nằm xuống giường, để thuốc lên bàn, dặn dò: “Cậu nhớ phải uống thuốc, đúng rồi, nhà cậu có gì ăn không? Bữa tối có muốn ăn cháo không, tớ gọi giao đến cho cậu, cậu ăn xong nhớ phải uống thuốc.”
Dư Thính gọi cơm hộp, xác định không còn gì để nói, đứng dậy chuẩn bị về nhà.
Kết quả vừa mới ra đến cửa, Yến Từ đột nhiên gọi cô lại: “Thính… Thính.”
Dư Thính dừng chân.
Một tay Yến Từ chống lên cửa sổ ở phòng ngủ, thân hình cao cao gầy gầy, gương mặt do bị bệnh nên có vẻ hơi đần đần, giống như chú chó con bị cơn mưa xối ướt, đã ướt dầm dề lại còn rất đáng thương, nhiều hơn là nhìn rất vô tội.
“Có, có chuyện gì sao?”
Yến Từ đi đến trước ghế dựa, lôi lôi kéo kéo: “Thính… Thính.”
Vẻ mặt của cậu y như là muốn được khen thưởng vậy.
Kia là ghế dựa ngày đó cô chọn mua ở thương thành, đại não Dư Thính hoạt động, miễn cưỡng hiểu ý cậu.
Cô đi qua ngồi xuống ghế, “Thoải mái, cậu ngồi thử có thấy thoải mái không?”
Yến Từ rất vừa lòng.
Cậu vẫn luôn không ngồi vào cái ghế này, bởi vì đây là vị trí của Dư Thính, chỉ có thể để lại cho Dư Thính, ngoại trừ Dư Thính thì ai cũng không được.
Lúc này Yến Từ ngồi xuống đối diện cô.
So với cái bàn nhỏ nhỏ thì thân thể cậu càng cao lớn hơn.
Hai người mặt đối mặt, im lặng không nói, cũng không làm gì, cứ nhạt nhẽo ngồi nhìn nhau.
“Tớ về trước đây, lát nữa cháo sẽ giao đến,
cậu nhớ phải ăn đó.”
Yến Từ lắc đầu, viết ra giấy.
Dư Thính thò đầu lại nhìn: “Tôi đưa cậu?”
Yến Từ nhìn kỹ khẩu hình của cô, nói lại lần nữa: “Đưa.”
“Không cần đâu, chú Lý sẽ đến đây đón tớ.”
Cậu cố chấp lặp lại: “Đưa.”
“...”
Rồi rồi.
Vậy đưa đi.
Yến Từ đưa cô đến đầu hẻm, cho đến khi Yến Từ lên xe mới xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng khuất xa của tiểu đáng thương, Dư Thính không nhịn được hỏi: “Chú Lý, chú nói một người tự lo sinh hoạt cho bản thân từ nhỏ đến lớn, có phải rất vất vả không?”
Đây là lần đầu tiên cô hỏi vấn đề cao thâm như vậy, chú Lý vừa buồn cười vừa kinh ngạc, “Sao Thính Thính lại đột nhiên nói thế?”
“Yến Từ bị bệnh, không có ai chăm sóc.” Dư Thính lay cửa sổ xe, cảm thấy đồ ăn vặt trong tủ lạnh không còn ngon nữa.
Bởi vì do sinh non, Dư Thính cũng thường xuyên bị bệnh.
Đặc biệt là khi còn nhỏ, ba ngày bệnh nhẹ, năm ngày bệnh nặng, nhưng mỗi lần bị bệnh đều có rất nhiều người chăm sóc cô, chẳng lo sợ không còn cha mẹ chăm sóc, bên cạnh còn có chị cả, anh hai, dì Tô, khi nhàm chán còn có thể bắt nạt Quý Thời Ngộ để giết thời gian.
Yến Từ cái gì cũng không có.
Ngay cả lúc bị bệnh cũng chỉ có thể uống 1500ml nước ấm.
Cô bất lực thở dài, về sau phải cố gắng đối xử tốt với tiểu đáng thương hết mức có thể.
Tranh thủ làm cho năm cánh sao trên đỉnh đầu cậu biến thành năm viên đá đỏ hạnh phúc, như vậy cậu ấy sẽ được hạnh phúc viên mãn, mà cô cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ đọc đến chương đại kết cục.
Nói đến nhiệm vụ, Dư Thính mới nhớ tới hôm nay cô chưa đăng nhập vào app.
Theo lý thuyết, cô giúp đỡ bạn học chính là chuyện tốt, thế nào app cũng phải khen thưởng cho cô ít nhất 2 tệ.
Nhưng mà giây tiếp theo, Dư Thính không còn đẹp mặt nữa.
‘Kiểm tra đo lường cho thấy người dùng có hành vi trốn học yêu đương, khấu trừ 5 điểm. Điểm số hiện có: 14.’
?
???
Yêu đương?
Ai yêu đương?
Con mẹ nó nói cho rõ ràng, cô cùng ai yêu đương!!
Truyện convert hay :
Nông Môn Trưởng Tẩu Có Không Gian