...!
Mấy canh giờ trước.
Mặc dù chuyện hãm hại Lý Hoài tiến hành phải mười phần thuận lợi, nhưng Lý Mộc vẫn đứng ngồi không yên.
Cao Quý Phi vốn có ý là thu xếp nha hoàn trong cung phát hiện ngọc bội trên người Uất Trì Tài Nhân, lại bẩm báo cho Thánh thượng, để Uất Trì Tài Nhân cùng Lý Hoài đều phải mang tội danh.
Nhưng Lý Mộc một mực không đành lòng, luôn muốn tìm một cơ hội đi trấn an Uất Trì Tài Nhân, cũng coi như kết thúc một phen tình nghĩa giữa hai người.
Chỉ bất quá Uất Trì Tài Nhân lại trước hắn một bước tìm tới cửa, để nha hoàn thiếp thân lặng lẽ dẫn hắn đến trong rừng mai gặp riêng.
Tướng mạo Lý Mộc ngày thường cương nghị uy vũ, nhưng khi đối mặt với nữ nhân lại cực kỳ không quả quyết, cũng chính là như thế, nữ nhân trong phủ Ngô Vương cứ huyên náo không được an bình.
Hắn thấy Uất Trì Tài Nhân lại không dám mở miệng nói thật sự tình ra, chỉ ôm người trong lòng, không đáp lời.
Trên mặt Uất Trì Tài Nhân một mực treo nụ cười nhạt, nàng thấy Lý Mộc như thế, đã sớm hiểu ra ý đồ hắn đến đây là gì, xem chừng thời cơ cũng đến, Uất Trì Tài Nhân liền đưa tay về hướng Lý Mộc, ôn nhu hỏi: "Ngọc bội của Tấn Vương điện hạ đâu?"
"Nàng muốn ngọc bội làm cái gì?" Trong lòng Lý Mộc hoảng hốt, bởi vì chột dạ, vô ý thức liền đẩy người trong ngực ra.
"Chàng sợ cái gì?" Uất Trì Tài Nhân phẩy phẩy ống tay áo, khẽ cười một tiếng nói: "Chàng không phải muốn đi hãm hại Tấn Vương điện hạ sao? Sao không đưa ngọc bội cho ta?"
Mi tâm Lý Mộc nhảy thẳng, chẳng qua cũng rất mau đề bối rối xuống, nhìn mỹ nhân xinh đẹp, âm thanh lạnh lùng nói: "Nàng biết rồi?"
Uất Trì Tài Nhân khẽ gật đầu, lại đưa tay ve vuốt lên khuôn mặt của hắn: "Đã bị Tấn Vương điện hạ phát hiện, lại có ngọc bội trong tay, đương nhiên phải lật ngược thế cờ.
Chỉ bất quá chuyện Tứ Lang cần làm, cũng không lưu cho ta đường sống."
"Ta...!Nàng biết tâm ý ta mà, thực sự là thân bất do kỷ." Lý Mộc không nghĩ tới Uất Trì Tài Nhân lại nói đến thản nhiên như vậy, trên trán không khỏi toát ra mấy giọt mồ hôi lạnh, "Đây đều là ý của mẫu phi ta..."
"Ta biết trong lòng Tứ Lang có ta, chỉ là nghĩ đến hiện nay chúng ta uyên ương số khổ, về sau còn phải âm dương lưỡng cách, có chút không bỏ được thôi, cũng không có có ý trách chàng." Khoé miệng cong lên của Uất Trì Tài Nhân vẫn không hề buông xuống, làm cho khi những lời nói bi thương này không chút phù hợp với sắc mặt nàng ta.
Lý Mộc nghe vậy, lại phạm cái tật không nghe được lời mềm, chỉ cảm thấy vô cớ buồn rầu, càng không nỡ với tình nhân trước mắt, nhưng hiện nay ngoại trừ làm như vậy, hắn cũng không có lựa chọn khác, vừa khó xử lại xấu hổ cúi đầu.
"Quý phi nương nương làm như thế, chẳng qua là sợ ta nhìn vào quan hệ của nhà Uất Trì cùng Tấn Vương điện hạ, thật tình không hiểu bọn hắn ném ta mười mấy năm, ta làm gì còn nhớ tình nghĩa." Uất Trì Tài Nhân nhếch lên khóe mắt, lộ ra một chút hưng phấn khó mà phát giác, nàng ta tiến đến bên tai Lý Mộc khẽ nói: "Ta không muốn chết, Tứ Lang cũng không nỡ để ta chết, chẳng bằng để ta cầm ngọc bội, đi cùng thánh thượng khóc lóc kể lể, nói Tấn Vương điện hạ khinh bạc ta, mà ta thà chết không theo, trong lúc giãy dụa mới giật xuống ngọc bội của hắn."
Lý Mộc biến sắc, nhanh chóng suy nghĩ một phen, lại cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện, tức là có thể hãm hại Lý Hoài, lại có thể gỡ được Uất Trì Tài Nhân ra ngoài, thật lâu, hắn mới hơi chần chờ gật gật đầu.
Uất Trì Tài Nhân nhoẻn miệng cười, lại đưa tay về hướng Lý Mộc nói: "Vậy Tứ Lang liền đưa ngọc bội cho ta đi."
Đến lúc này Lý Mộc lại có chút do dự, nhìn nhìn nàng ta hỏi: "Nàng thật sự nguyện ý như thế?"
Khoé mắt Uất Trì Tài Nhân nhỏ xuống hai giọt nước mắt, có chút nghẹn ngào nói: "Không làm thế này ta còn biện pháp nào? Vương Gia còn sợ ta cầm ngọc bội không làm hay sao? Đều đã bị Lý Hoài kia nhìn thấy, ta trước sau đều chỉ có tử lộ, không bằng làm liều một phen! Lòng ta đối với Tứ Lang chưa bao giờ là giả, sao chàng lại không tin ta!"
Nàng ta khóc đến lê hoa đái vũ, Lý Mộc nhìn thấy chỉ cảm thấy đau lòng, thở dài một hơi, liền móc từ trong ngực ra ngọc bội, giao đến tay Uất Trì Tài Nhân.
Hai người lại trong rừng mai anh anh em em một phen, Uất Trì Tài Nhân thấy canh giờ cũng đến rồi, cũng không lau nước mắt trên mặt, cùng Lý Mộc nói lời từ biệt, liền chạy chậm về hướng tẩm điện của thánh thượng.
Lý Mộc trở lại Vương phủ, không bao lâu liền nghe được tin thánh thượng phái Kim Ngô Vệ đi Tấn vương phủ, hắn vốn thở một hơi nhẹ nhõm, nhưng chậm chạp không đợi được ý chỉ kế tiếp của thánh thượng, mà tin tức của sự tình này cũng được phong bế kỹ lưỡng, không nghe được một chút lời đồn nào trên phố.
Lúc này không có mỹ nhân ở bên cạnh, hắn mới định thần suy nghĩ cẩn trọng, phụ hoàng cưng chiều Uất Trì Tài Nhân chẳng qua ngắn ngủi mấy ngày, nhưng Lý Hoài dù sao cũng là nhi tử ruột thịt mà hắn ta nhìn trúng, bắt hạ ngục có lẽ chỉ là cảnh cáo, nói không chừng vì giữ gìn danh dự, còn muốn ban chết cho Uất Trì Tài Nhân.
Một chiêu này nếu không có chơi chết Lý Hoài, ngược lại ép Lý Hoài nóng nảy, đợi việc này chấm dứt, Lý Hoài làm sao không đoán được đây là bút tích của hắn, hai người vạch mặt, mình còn chưa nhất định có thể đấu qua được hắn ta.
Lý Mộc càng nghĩ càng hối hận, hận mình làm sao lại bị mấy câu của Uất Trì Tài Nhân dỗ đi, vốn là nên trực tiếp cầm ngọc bội làm lớn sự tình lên, cùng triều thần cùng dâng sớ, buộc thánh thượng không thể không xử trí Lý Hoài.
Hắn tâm loạn như ma lại đi vào trong cung, muốn cùng Cao Quý Phi thảo luận một phen, ai ngờ Cao Quý Phi nghe xong lại không tức giận, chỉ lạnh mặt nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: "Tin tức của ta linh thông hơn so với ngươi, đã sớm biết cái đứa không nên thân nhà ngươi không làm theo kế hoạch mà."
"Là nhi tử ngu dốt." Lý Mộc nhìn thấy bà thần sắc lạnh nhạt như thế, liền biết bà có biện pháp giải quyết, vội vàng nói: "Mời mẫu thân chỉ điểm một hai!"
Cao Quý Phi liếc hắn một chút, trong mắt xẹt qua một tia quả quyết, mới thấp giọng nói: "Hoá ra phụ hoàng ngươi đã sớm làm xong chiếu thư truyền vị."
"Là ai?" Lý Mộc lập tức ngẩng đầu hỏi, hắn biết tin tức của mẫu thân mình trong cung thông thiên, ngay cả bên cạnh phụ hoàng cũng có người của bà, biết việc này cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Cao Quý Phi làm cái khẩu hình, tuyệt không lên tiếng.
Lý Hoài.
"Cái gì..." Hai tay Lý Mộc nắm lại thành quả đấm, hung hăng cắn răng, một mặt không cam tâm, "Trách không được phụ hoàng chậm chạp không xử trí!"
"Ta cũng là mới biết được tin tức thôi, bây giờ cục diện đã là nghìn cân treo sợi tóc, chiếu thư kia còn chưa cho bất luận một vị đại thần nào nhìn qua, chúng ta bây giờ cũng chỉ có một con đường." Ngữ khí Cao Quý Phi không mảy may mang cảm xúc, Lý Mộc dù không coi như quá cơ trí, nhưng ở cung trong nhiều năm như vậy, sao có thể không rõ ý tứ.
Hắn nhắm mắt lại một chút, liền hạ quyết tâm nhìn Cao Quý Phi khẽ