Mạnh Du hoàn toàn không nghĩ tới, Viên Hộ Vệ sẽ bỗng nhiên biến thành Tấn Vương, đoản đao hắn đặt trên vai Nguyên Tư Trăn rụt rụt về sau, mặt lộ vẻ kinh nghi hỏi: "Sao lại là Vương phi..."
Trong chớp nhoáng này, hắn cũng hoài nghi có phải là yêu pháp lừa người hay không, nhưng cẩn thận nghĩ lại, nếu như Viên Hộ Vệ chính là Vương phi, rất nhiều chuyện đều có thể nói thông được, vì sao lúc đi Võ Xương Vương Gia bỗng nhiên có thêm một thị vệ thiếp thân, còn vô cùng tin tưởng như vậy, thậm chí sẽ ghen tức khi "thị vệ" đó đi gần người khác đi, mà vì sao sau khi về Trường An lại rất ít khi nhìn thấy Viên Hộ Vệ...!
Nhưng nếu thật sự là như thế, Mạnh Du hồi tưởng lại thân thủ mạnh mẽ của Viên Hộ Vệ mấy ngày nay, cũng không biết đến tột cùng thì chuyện Viên Hộ Vệ là Vương phi giả trang, hay chuyện Vương phi am hiểu đạo pháp làm cho người ta chấn kinh hơn.
Uất Trì Thiện Quang cũng chấn động trong lòng, bởi vì đã từng cùng chung hoạn nạn, lại tính tình hợp nhau, hắn một mực xem người này là huynh đệ, hiện nay lại không nghĩ tới đó là Tấn Vương phi nữ giả nam trang, vậy hắn chẳng phải là cùng thê tử của Lý Hoài xưng huynh gọi đệ lâu như vậy?
"Nếu các ngươi không tin, có thể đi vào trong Vương phủ tìm xem có còn Vương phi nào khác hay không." Nguyên Tư Trăn thu hết thần sắc biến đổi của bọn hắn vào đáy mắt, cũng không đoái hoài tới chuyện giải thích thêm, lại tiếp tục bắt pháp quyết: "Vương Gia cũng không phải là bỏ mình vì hồn diệt, mà là hồn phách bị cưỡng ép ly thể, thân xác mới tịch diệt, linh đài cũng chưa khô kiệt, nếu ta có thể kịp thời mang hồn phách hắn về, liền còn có một chút hi vọng sống."
Uất Trì Thiện Quang nghe vậy chau mày, nếu như trước đây hắn tuyệt đối cảm thấy biện pháp này là trò hoang đường gạt người, nhưng hiện nay lại không khỏi lo âu hỏi: "Xuống Hoàng Tuyền Địa Phủ mang hồn phách trở về sao có thể dễ dàng như vậy?"
Tuy hắn biết từ tiền triều trong Hoàng Lăng ra ngoài, Nguyên Tư Trăn bỏ ra không ít công sức, nhưng khi đó hắn một mực hôn mê bất tỉnh, không tận mắt nhìn thấy, hết thảy chẳng qua là về sau nghe nói lại.
Biện pháp mang hồn phách về nghe có vẻ đơn giản, nhưng Địa Phủ Hoàng Tuyền há có thể để cho phàm nhân tùy ý bước vào, hắn thực lòng lo lắng Nguyên Tư Trăn bản lĩnh tu vi không đủ, còn bù thêm cả mình vào.
Ngọn lửa xanh lam sẫm bên trong đèn hoa sen đã bùng lên, chiếu sáng toàn bộ phòng ngủ, che lên một tầng ánh sáng màu lam quỷ dị, mà những đồ án quỷ dị trên mặt đèn chiếu rọi vào trên tường, giương nanh múa vuốt, sinh động như thật, Uất Trì Thiện Quang trong nháy mắt thật sự có một loại ảo giác đây chính là Hoàng Tuyền Lộ.
"Ta thuở nhỏ liền bái vào Đạo Môn, tu hành hơn mười năm, xuống Hoàng Tuyền Địa Phủ cũng không phải lần đầu." Nguyên Tư Trăn nhìn hai người này nhẹ nhàng cười một tiếng, không muốn kéo dài thêm thời gian, liền nói láo cho qua: "Chuyện kế tiếp các ngươi không cần lo lắng, cứ bảo vệ tốt thân thể Vương Gia, còn có đừng để đèn của ta bị tắt."
Dứt lời, nàng cầm thanh đoản kiếm trong tay Mạnh Du vạch một đường trên lòng bàn tay mình, máu đỏ tươi từ lòng bàn tay nhỏ xuống trên bấc đèn hoa sen bấc, một giọt một giọt, thẳng đến khi nhuộm đẫm hết toàn bộ bấc đèn trong máu.
Nàng chỉ từng nghe sư phụ nói, Địa Phủ Hoàng Tuyền có cầu Nại Hà, có canh Mạnh, còn có Thập Điện Diêm Vương cùng vô số quỷ sai dữ tợn đáng sợ.
Nơi đó là âm phủ, yêu ma quỷ quái du đãng bốn phía, chỉ có hồn phách của người sau khi chết không còn một chút sinh khí mới xuống dưới, nếu như phàm nhân xuống dưới, một khi dính vào tử khí, sẽ bị lạc vào bên trong âm khí, cũng không còn có thể trở lại nhân gian, vĩnh viễn phiêu đãng nơi Hoàng Tuyền, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Mà mệnh cách Nguyên Tư Trăn cực kỳ âm sát, không giống thường nhân dương khí đủ đầy không chịu không nổi âm khí Địa Phủ, nên có thể ở một đoạn thời gian, chỉ bất quá dù sao nàng cũng là phàm nhân, lại không tính là tiên nhân đắc đạo, xuống đến Hoàng Tuyền Địa Phủ cần một ràng buộc lại tại dương gian, để nàng có thể tìm được đường trở về.
Mà cái dẫn dắt này, chính là máu tươi của nàng, nàng nhất định phải đem được hồn phách Lý Hoài về trước khi máu tươi đốt hết, bằng không...!
Hung hiểm trong đó nàng một chút cũng không nói cho Uất Trì Thiện Quang cùng Mạnh Du, chỉ cuối cùng nhìn thoáng qua gương mặt Lý Hoài, liền tĩnh tâm niệm pháp quyết.
Chân Hoả bên trong đèn hoa sen nổ ra mấy cái tia lửa, ngọn lửa màu u lam bỗng nhiên từ bấc đèn thoát ra, quấn quanh thân Nguyên Tư Trăn.
Nàng giống như là bị nhóm lửa, từ quần áo đến lọn tóc đều dấy lên Chân Hoả mãnh liệt, chẳng qua mới một hơi thở, liền bị thiêu thành tro tàn, không còn lưu lại chút tung tích gì trong phòng.
"Cái gì..." Mạnh Du vội vàng nhào tới trước, một người sống sờ sờ lại bị lửa thiêu mất tung tích ngay trước mặt, hắn vô ý thức liền muốn đi cứu người, nhưng hết thảy phát sinh quá nhanh, hắn chỉ có thể không thể tin nhìn vào chỗ Nguyên Tư Trăn biến mất.
Uất Trì Thiện Quang thì tỉnh táo hơn hắn một chút, một màn bị ngọn lửa nuốt chửng cực kỳ rúng động, hắn thậm chí tại một nháy mắt cuối cùng có thể nhìn thấy một mảnh hoang vu âm trầm, quỷ ảnh trùng điệp xuyên qua ngọn lửa.
Bất luận có tin vào bản lĩnh của Nguyên Tư Trăn hay không, bây giờ tất cả những gì hắn có thể làm, chính là ở bên này bảo vệ tốt ngọn hoa đăng quỷ dị kia.
Đèn hoa sen cũng không rời đi theo Nguyên Tư Trăn, mà là sâu kín đốt đám lửa màu lam kia, Uất Trì Thiện Quang tiến lên nhìn, chỉ thấy máu tươi bên trong bấc đèn đang bị đốt giống như dầu sáp, hắn không khỏi lo lắng, mặc dù Nguyên Tư Trăn chỉ nói bọn hắn cần che chở cho ngọn lửa này bất diệt, thế nhưng máu tươi của nàng đâu thể đốt cho đến tận cùng? Nếu như nó bị đốt hết trước khi nàng trở về, vậy có thể xảy ra chuyện gì hay không?
Mạnh Du lệnh cho hạ nhân Vương phủ chuyển từ trong hầm ngầm ra rất nhiều khối băng, hắn sợ thân xác Lý Hoài xảy ra chuyện, sau khi bố trí xong hết thảy, liền lo lắng canh giữ ở trước giường.
"Thánh thượng sau khi hôn mê, là người phương nào coi sóc?" Uất Trì Thiện Quang lúc này mới có thời gian hỏi chuyện trong cung trong.
"Là thân vệ tâm phúc của thánh thượng." Mạnh Du đáp, hắn lúc ấy vốn cũng muốn che giấu luôn chuyện thánh thượng hôn mê, tốt nhất có thể nằm trong sự khống chế của bọn hắn, nhưng khi đó tiếng vang có hơi lớn, không bao lâu liền có thân vệ xuất hiện trong điện.
Uất Trì Thiện Quang vuốt vuốt mi tâm nói: "Chỉ cần không phải người bên Ngô Vương là được."
Bố trí của bọn hắn trong cung còn chưa triệt hồi, nếu còn có cái gió thổi cỏ lay gì, liền có thể kịp thời biết được.
Mà hiện nay tin tức thánh thượng hôn mê chỉ sợ là giấu không được, Ngô Vương Lý Mộc bên kia tất nhiên sẽ có động tác, hắn đã hạ quyết tâm, cho dù Lý Hoài tối nay tỉnh lại hay không, chuyện nên làm đều