"Đó là vì sao?" Nàng nghi ngờ hỏi.
Trong đôi mắt thâm thúy nhìn không ra cảm xúc của Lý Hoài, hắn nhìn Nguyên Tư Trăn, trầm giọng nói: "Việc này ngươi không cần hỏi nhiều."
"Lỡ như ngươi hại ta thì sao?" Nàng xê dịch thân thể về sau, cảnh giác nói, thanh danh yêu mị hoạ người cũng không khó, chẳng qua diễn chút kịch mà thôi, chỉ là sợ phía sau cái này không biết có cạm bẫy gì không.
Lý Hoài cười nhạt một tiếng, nhìn đèn hoa sen một nên nói: "Ngươi không muốn để người ta biết nguyên nhân mình góp nhặt công đức, ta cũng tự có bí mật không tiện lộ ra, việc này chúng ta cùng có lợi, mà Lý Hoài ta tuyệt đối không phải tiểu nhân bội bạc, cũng sẽ không bạc đãi ngươi, việc này ta hứa cho ngươi vạn kim."
Nguyên Tư Trăn vốn là có chút động tâm, lúc này nghe được một vạn kim, trong lòng đã có đáp án, cái sự tình này tuy có chút nguy hiểm, nhưng với nàng mà nói, thu hoạch tương đối khá, chẳng bằng bí quá hoá liều một lần, thắng trước Lăng Tiêu bà Hoa Lân nửa chiêu cũng là tốt.
"Ta chỉ là một cô nương yếu ớt, nào có lá gan này, điện hạ để ta ngẫm lại đi." Nàng làm bộ xoắn xuýt, khổ não thở dài.
Lý Hoài cũng không giữ lại, chỉ khẽ gật đầu, liền để người dẫn nàng ra.
Nguyên Tư Trăn vẫn nhớ kỹ, mình lúc ấy còn muốn bưng lên điều kiện để đàm luận, thật tình không biết có tính thế nào cũng không tính qua được Lý Hoài, nàng lượn lờ trong không trung nhìn thoáng qua Lý Hoài, chỉ thấy khóe môi hắn khẽ nhếch lên, một tia cười nhỏ bé đến khó biết hiện ra, tâm tình dường như mười phần vui vẻ.
Nhìn như vậy, mình thật đúng là đưa dê vào miệng cọp.
Cảnh tượng trước mắt không ngừng biến hóa, từ diễn biến ban đầu như chim sẻ bay lên đầu cành, đến đêm động phòng hoa chúc chia nhau mà ngủ, lại đến khi nàng từng chút từng chút thuần thục thích ứng với thân phận Vương phi, dần dần như cá gặp nước.
Đây hết thảy đều là thấy được trong trí nhớ của Lý Hoài, Nguyên Tư Trăn hoàn toàn không nghĩ tới, Lý Hoài lại nhớ những chuyện này kỹ như thế, rõ ràng như thế, thậm chí những việc nhỏ nàng lúc ấy lơ đễnh biểu hiện ra, đều nhất nhất bị hắn nhìn ở trong mắt.
Mà sau khi hai người thành thân không lâu, biến cố vu cổ ở Đông cung xảy ra, Nguyên Tư Trăn từ trong mắt Lý Hoài, cũng lần đầu biết được chân tướng việc này, nàng vẫn cho rằng trong đó nhất định có thủ bút của Lý Hoài, ai ngờ hắn thật đúng là không hề xuống tay.
Thái tử thật sự có ý dùng vu cổ hại người, mà người phát hiện dấu vết để lại, đi đến chỗ thánh thượng tố giác, thì là Nhị Hoàng Tử.
Lý Hoài sau khi Đông cung bị khuynh đảo, còn Thái tử bị biếm thành thứ dân, sung quân đi Quỳnh Châu, trên đường đi có gặp hắn một lần, khi đó Thái Tử luôn luôn đoan trang tự kiềm chế, ôn tồn lễ độ đã có chút điên rồ, trong mắt che kín đầy tia máu đỏ quỷ dị, giống như tiểu trùng đang du động, Nguyên Tư Trăn chỉ cần nhìn lên một cái, liền biết là hiện tượng cổ độc ăn mòn.
Bất quá khi đó nàng cũng không có ở chỗ này, mà Lý Hoài cũng chỉ cho là Thái Tử bị đả kích qua lớn nên phát điên, hắn vốn còn muốn dùng chuyện Thái tử để cắn ngược lại Nhị Hoàng Tử một chút, nhưng không hỏi ra được chút gì, trong miệng Thái tử chỉ càng không ngừng nói ăn nói khùng điên.
Lý Hoài dù không quá thân thiết với người huynh trưởng này, nhưng thấy được người rơi vào cái kết quả như vậy, cũng có chút thổn thức, dặn dò người âm thầm hộ tống hắn xong, đang chuẩn bị rời đi, lại bị Thái tử níu lấy ống tay áo.
"Còn có chuyện gì?" Lý Hoài nhíu mày hỏi.
Trong mắt Thái tử cuối cùng hơi khôi phục chút thần thái, gắt gao nhìn chằm chằm Lý Hoài hồi lâu, Mạnh Du đứng một bên nhìn tình thế không đúng, đang muốn tiến lên, lại bị Lý Hoài lắc đầu bảo ngừng lại.
"Hoàng huynh có việc cứ nói, đừng ngại." Hắn ra hiệu Mạnh Du lui ra, vỗ vỗ tay Thái tử, thấp giọng nói.
"Nghĩ không ra, đến cuối cùng người còn đến tiễn ta sẽ là ngươi..." Thái tử thần sắc cô đơn mà liếc nhìn Lý Hoài, tơ máu trong mắt hơi tan một chút, cúi đầu lẩm bẩm nói.
Lý Hoài cười nhạt một tiếng, rút tay áo từ trong tay hắn ra, "Đệ đệ bây giờ là người rảnh rỗi, lại không bất chấp mọi thứ tiến lên như các huynh đệ khác, nên lúc này mới có thời gian tới."
Thái tử nghe vậy cao giọng cười to, "Đây thật sự là trò cười hoang đường nhất ta từng nghe, Lý Hoài là người rảnh rỗi? Ngươi cho rằng không ta nhìn ra được, ngươi đây là lấy lui làm tiến sao?"
"Hoàng huynh xem trọng ta rồi." Lý Hoài ra vẻ lúng túng lắc đầu, lại một mực quan sát tỉ mỉ thần sắc Thái tử.
"Ta từ nhỏ đã nhìn ra được, phụ hoàng coi trọng ngươi, cho dù ta là trưởng tử, vị trí Thái tử cũng không nhất định là ta.
Sau này ngươi tự nguyện đọa lạc mới làm cho ta nhập chủ Đông cung, vốn dĩ ta còn đắc ý, hiện nay xem ra ta đúng là ngu xuẩn nhất." Thái tử vừa cười khổ vừa lắc đầu, biểu lộ cực kỳ khó coi.
Lý Hoài nghe ra chút không thích hợp, liên tưởng đến tờ giấy mẫu thân hắn Lữ Quý Phi trước khi chết lưu lại, lạnh giọng hỏi: "Hoàng huynh đây là ý gì?"
"Ngươi còn giả vờ cái gì!" Thái tử thấy hắn như thế liền nổi trận lôi đình, nhưng vặn hỏi Lý Hoài xong, lại bỗng nhiên hai tay che mặt, nức nở nói: "Đều là ta quá vội vàng! Ta vì sao phải kiêng kị ngươi như vậy? Vì sao không kịp chờ đợi mà muốn cái hoàng vị kia? Nên mới kinh động phụ hoàng, ngay cả tư cách làm con rối cũng đều không có!"
Thấy Thái Tử cuồng loạn như thế, Lý Hoài chỉ lẳng lặng nhìn xem, hoàn toàn không có ý tiến lên an ủi, trong lòng hắn không ngừng nghĩ ngợi những câu nói bừa bãi này, luôn cảm thấy bên trong có chút không đúng.
Thái tử trách cứ mình xong, rốt cục bình tĩnh lại, dùng ống tay áo đầy vết bẩn chùi chùi mặt, nhìn Lý Hoài lộ ra nụ cười quỷ dị, nói nhỏ: "Có điều, kế tiếp chính là ngươi."
Lý Hoài chấn động trong lòng, lại vẫn mặt không đổi sắc nhìn hắn, Thái tử vừa chỉ chỉ huyệt thái dương mình vừa nói: "Chỗ này của ngươi của giống như ra thôi, chỉ bất quá không nghĩ tới vu cổ thuật và nó tương xung, cũng làm cho ta phát giác ra được, nên phụ hoàng mới..."
Thanh âm của hắn càng ngày càng nhỏ, Lý Hoài nhịn không được tiến lên một bước, đẩy bờ vai của hắn qua hỏi: "Phụ hoàng như thế nào?"
Thái tử phát ra hai tiếng thở dài chật vật, trừng lớn con mắt lại dần dần vằn vện tia máu mà nhìn Lý Hoài im ắng nói mấy chữ, chỉ bất quá hắn còn chưa nói xong, thần thái trong mắt lại lần nữa tiêu tán, giống như một đứa ngốc lúng ta lúng túng thì thầm lẩm bẩm.
"Hoàng huynh." Lý Hoài lại gọi hắn một câu, ai ngờ Thái tử chẳng những không để ý tới, còn chợt ngửa đầu phun ra một ngụm máu tươi, cả người liền hôn mê trên mặt đất.
Cũng may Lý Hoài né tránh nhanh nên không bị kia máu tươi kia dây vào, mà bên trong máu tươi giống như có cái vật sống gì, hơi lúc lắc một lát mới biến mất không thấy gì nữa.
Hắn vội vàng gọi người vào chăm sóc Thái tử, cũng may một mạng vẫn còn, chỉ bất quá lại giống trước đó, điên điên khùng khùng, Lý Hoài thấy hỏi không ra thêm được gì, liền không ở lâu.
Nguyên Tư Trăn ở bên cạnh nhìn càng thêm kinh ngạc, câu cuối cùng của Thái tử rõ ràng chính là...!
Phụ hoàng muốn giết ta.
Lý Duyên Khánh lấy chuyện vu cổ thuật sự muốn ban chết cho Thái tử, cũng là hợp lẽ thường, chỉ bất quá nàng luôn cảm thấy lời này không phải ý đó, cũng hình là hắn phát giác ra sự tình gì, mới khiến cho thánh thượng muốn giết con.
Mà mới rồi Thái tử hộc máu, giống như là vì nói ra lời đó mới bị cổ trùng xâm phá nội tạng, cảnh tượng này không khỏi làm nàng liên tưởng đến tiểu hồ ly hai đuôi ngày đó gặp phải trong thành, cũng là sau khi nó muốn nói ra gì đó, mới bị cổ trùng phá thể mà chết.
Chẳng lẽ trong đó còn có liên hệ gì?
Còn có câu con rối kia, đến tột cùng là ý gì?
Nguyên Tư Trăn lúc này dù không có thân thể, nhưng cũng cảm giác phía sau phát lạnh, cảm giác này có lẽ đến từ chính nàng, lại có lẽ là đến từ trong lòng Lý Hoài, chỉ bất quá hoàn toàn không thể nhìn ra chút manh mối nào trên mặt của hắn.
Việc này qua đi không lâu, Thái tử liền chết trên đường đi Quỳnh Châu, nhưng lại bị giấu đến sít sao, Lý Hoài cũng chỉ biết được từ tai mắt của hắn trong cung.
Mà những ngày gần đây, hắn cũng gấp rút cho người nhìn chằm chằm Nhị hoàng huynh của hắn, tuyệt không phát hiện có dấu vết nào là đã hạ thủ, càng làm cho hắn càng nghi ngờ câu nói sau cùng kia của Thái tử.
Phụ hoàng muốn giết hoàng huynh, mà người kế tiếp, chính là hắn...!
Cho dù cái sự tình này vẫn còn là một màn sương mù mờ mịt, nhưng trong lòng Lý Hoài đã có cảnh giác, hắn chưa từng là người ngồi chờ chết.
Nguyên Tư Trăn đi theo sau lưng Lý Hoài, nhìn hắn bắt đầu từng bước từng bước trù tính phòng bị, đầu tiên là lấy tội không làm tròn trách nhiệm, mượn miệng quần thần hung hăng tấu Nhị hoàng huynh hắn một trận, đến mức thánh thượng chán ghét mà vứt bỏ, tước binh quyền của Nhị Hoàng Tử, đuổi đi Vân Nam.
Kẻ từ đó, hắn sớm đã bắt đầu bố trí chuyện đoạt vị, bức vua thoái vị về sau.
Nàng cũng là lúc này mới biết, Lý Hoài luôn làm ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng trong lòng cũng từng có e ngại,có kinh nghi, nhưng đều bị hắn giấu thật sâu trong đáy lòng.
Nhưng lúc đêm khuya vắng người, Lý Hoài có khi sẽ đột nhiên bừng tỉnh lại, xoay người nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nàng, như có điều suy nghĩ, thậm chí còn muốn giương tay ra, khi trước khi chạm đến liền lại ngừng lại.
Nguyên Tư Trăn dù đang lượn lờ trên không trung, nhưng cũng cảm giác được mặt mình hơi ngưa ngứa, dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ từ đầu ngón tay Lý Hoài, sau khi trông thấy ký ức của Lý Hoài, cảm nhận được trong lòng mình hoàn toàn khác thường, giống như mầm xuân chui từ dưới đất lên, không ngừng đung đưa cái mầm xanh, tỏ rõ mình đang tồn tại.
Lúc này Lý Hoài còn chưa mất trí nhớ, còn chưa bị những lời nói vụng về kia của nàng lừa gạt, nhưng tại sao hắn lại có ánh mắt như