Hầu hạ Lý Hoài uống thuốc xong, Nguyên Tư Trăn cầm lấy khăn mềm nhẹ nhàng lau miệng cho hắn, "Vương gia hôm nay uống thuốc thật ngoan, trước kia còn hay bắt thiếp phải......"
Tựa hồ như nghĩ đến chuyện gì khó có thể mở miệng, Lý Hoài thấy nàng hai má ửng đỏ, trong mắt ngượng ngùng.
"...!phải ngậm vào miệng, rồi mới đút chàng." Nguyên Tư Trăn hơi lộ ra cái lưỡi đinh hương, ngượng ngùng nhỏ giọng nói.
Sắc mặt Lý Hoài cứng lại, cằm ẩn ẩn có chút run rẩy, Nguyên Tư Trăn còn liếc thấy bên tai hắn có chút hồng hồng khó có thể phát hiện.
Không thể tưởng được sau khi Lý Hoài mất trí nhớ lại ngây thơ như vậy, trong lòng Nguyên Tư Trăn cười trộm, sinh ra tâm tư trêu đùa.
"Nha! Vương gia, chỗ này bị làm sao vậy? Sao lại đỏ lên thế này?" Nàng duỗi tay liền muốn niết vành tai hắn, ai ngờ Lý Hoài theo bản năng ngửa người ra sau, né tránh tay Nguyên Tư Trăn chọc ghẹo hắn.
.
Truyện Trọng Sinh
Lại thấy trong mắt Nguyên Tư Trăn hiện lên kinh nghi, lại trào ra ngấn lệ, nhu nhược đáng thương mà nói: "Quả nhiên...!Quả nhiên, thiếp biết mà......"
Nàng cắn cắn môi, thật cẩn thận mà dựa vào đầu vai Lý Hoài, "Vương gia bị đụng phải đầu, không nhớ rõ Trăn Trăn?"
Sau một lúc lâu, Lý Hoài mới trầm giọng đáp: "Chỉ là có chút hoảng hốt thôi."
Hoảng hốt? Linh đài ngươi đã thành như vậy mà còn chỉ có hoảng hốt? Ít nhất cũng không nhớ ra chuyện trong vòng một hai năm!
"Vậy...!Vương gia khi nào mới khỏi?" Nguyên Tư Trăn ngữ khí ủy khuất nói: "Hay là Trăn Trăn nói cho Vương gia mấy chuyện cũ, để Vương gia sớm nhớ lại chút gì."
Lúc này Lý Hoài lại đáp rất mau, "Vậy Vương phi nói cho ta nghe một chút."
"Vương gia, khi không có ai đều gọi ta là Trăn Trăn." Nguyên Tư Trăn ấp úng nói.
Trán nàng cọ cọ vào hõm vai Lý Hoài, cảm giác được yết hầu hắn giật giật, thật lâu sau mới nghe hắn thấp giọng nói: "Vậy Trăn Trăn...!nói ta nghe."
"Vương gia còn nhớ không, chúng ta lần đầu tương ngộ là ở hội đèn lồng thành Lương Châu, khi đó Vương gia cải trang thành khách thương, quyết muốn mua đèn lồng tặng ta, ta không muốn, Vương gia liền mua hết toàn bộ đèn lồng trong cửa hàng của ta."
"Sau đó thái thú thành Lương Châu muốn cưỡng ép nạp ta làm thiếp, Vương gia mới làm sáng tỏ thân phận, làm cho tên đăng đồ tử (Editor: tên dê xồm) kia sợ tới mức tè ra quần, Trăn Trăn từ đó liền một lòng với Vương gia."
Trong lòng Nguyên Tư Trăn suy đoán, Lý Hoài đối với cái chuyện xưa này chắc chắn kinh nghi, hắn tuyệt đối không tin bản thân hắn đường đường là một hoàng tử, lại giống như một tên đăng đồ tử, dây dưa không rõ với một nữ nhân thương hộ.
Nhưng cái chuyện xưa này là khi Lý Hoài lúc trước cùng nàng lập khế ước, tự hắn bịa ra, nàng chẳng qua thêm mắm dặm muối một phen, hắn hỏi ai, người ta cũng nói y như vậy.
"Sau này nha, Vương gia phải về trong quân, lại không nỡ xa Trăn Trăn, ta liền nữ cải nam trang lẻn vào trong quân doanh, ngày ngày hầu hạ Vương gia, Vương gia đáp ứng, sau khi Đột Quyết đại bại, liền phải nghênh thú ta làm Vương phi."
Một đoạn này thật ra là do nàng tự mình thêm vào, nói đến lúc này, trên trán Lý Hoài đã đổ mồ hôi lạnh, rốt cuộc dám chứa chấp nữ sắc trong doanh trướng khi đang hành quân đánh giặc, nếu để Thánh Thượng biết, hắn có thể ngay cả hoàng tử cũng làm không được.
Sắc mặt Lý Hoài quả nhiên lạnh xuống, không thể tin tưởng được mà nói: "Sao lại có việc như vậy......"
Nguyên Tư Trăn quả quyết nhìn hắn, "Có nha! Vương gia ngay cả việc này đều đã quên rồi sao? Vương gia khi đó còn nói thích xem ta mặc nhuyễn giáp, nói là có tình thú!"
Nàng ngẩng đầu liếc mắt đưa tình mà nhìn về phía khuôn mặt âm trầm lại mang theo một tia ngốc lăng của Lý Hoài, trong lòng la hét "thật đã quá!", tiếp tục nói: "Trăn Trăn xuất thân thấp hèn, thật sự không dám nghĩ đến một ngày có thể làm Vương phi, nhưng Vương gia quyết tâm, còn đi đến trước điện của Thánh Thượng, quỳ...!quỳ ba ngày ba đêm đó!"
"Ba ngày ba đêm......" Ánh mắt Lý Hoài khẽ run, chau mày lẩm bẩm nói.
"Còn không phải sao, làm Trăn Trăn đau lòng muốn chết! Vương gia hiện tại có nhớ được chút gì không?"
Ánh mắt Lý Hoài băn khoăn lướt qua trên mặt nàng, suy tư một lát mới gật đầu đáp: "Chuyện tinh thần ta hoảng hốt, nàng chớ nói ra ngoài."
Nguyên Tư Trăn nghĩ thầm, tên nam nhân vẫn chưa tin tưởng nàng, vội vàng hờn dỗi một tiếng, nhẹ nhàng đấm đấm lên bả vai Lý Hoài, "Trăn Trăn tất nhiên sẽ không nói, thành Trường An này ta chỉ tin mỗi Vương gia, những người khác đều xem ta là hồ ly tinh dùng nhan sắc hầu người, nói ta mị hoặc Vương gia, hàng đêm sênh ca, điên loan đảo phượng, làm Vương gia cả đầu óc chỉ nghĩ đến chuyện giường chiếu......"
Nguyên Tư Trăn nói nói, còn nhỏ ra vài giọt nước mắt, biểu tình phiền muộn, "Nhưng ta biết Vương gia là người lễ nghĩa, võ công cao, trong lòng có sở đồ, làm sao như bọn họ nói vậy, mà lại nói tiếp đều là Trăn Trăn sai, làm hại Vương gia......!hu hu ~"
Lý Hoài thấy nàng khóc đến hoa lê đái vũ, trong lòng tuy vẫn còn phòng bị, nhưng cũng nổi lên ý thương tiếc nhịn không được duỗi tay lau đi nước mắt trên mặt nàng, thấp giọng nói: "Nàng đừng lo lắng mấy cái đó."
"A! Đúng rồi!" Nguyên Tư Trăn đột nhiên ngồi dậy, chạy về phía giá sách bên sườn phía tây, rút ra một quyển trong một chồng sách, đưa tới tay Lý Hoài.
"Vương gia chàng xem sách này, đây là 《 Ngọc Đăng Ký 》, đây là năm đó chàng muốn xoá đi mấy lời xì xào trên phố, sai người sáng tác thoại bản, bên trong đều kể về chuyện xưa của đôi ta."
Lý Hoài nhìn bìa sách chỉ vàng của 《 Ngọc Đăng Ký 》, không khỏi nhíu mày, còn có chuyện ngu ngốc như vậy?
"Vương gia chàng nhìn xem ~" Nguyên Tư Trăn lại dựa vào bên người hắn, lật sách đưa cho hắn xem, "Tuy có chút bịa đặt, nhưng cũng tám chín phần là thật, Vương gia xem xong, nói không chừng có thể nhớ lại thì sao! Ta nghe nói nha, quyển này trên phố bán rất chạy, thiếu nữ khuê phòng cơ hồ ai cũng có một quyển nha."
Nàng thấy mặt Lý Hoài lộ vẻ ghét bỏ, trong mắt hắn tràn đầy không tin, liền âm thầm trào phúng trong lòng.
Lúc trước Lý Hoài thả ra chuyện về Vương phi đột nhiên xuất hiện của hắn, dân chúng trên phố đều rất tò mò, Nguyên Tư Trăn ngửi được mùi tiền, liền viết quyển 《 Ngọc Đăng Ký 》này, bán rất chạy, Lý Hoài cũng ngầm đồng ý việc này, hiện giờ đảo thành một bằng chứng vô cùng tốt.
"Vương gia ~" Nguyên Tư Trăn ngữ khí thân mật mà làm nũng nói: "Chàng sẽ xem sao ~ nếu chàng không muốn đọc, ta đọc cho chàng nghe nha?"
Lý Hoài lúc này mới nhận 《 Ngọc Đăng Ký》, mặt vô biểu tình mà lật ra.
"Vậy Vương gia xem đi, Trăn Trăn mới từ ngoài thành trở về, còn chưa kịp thay quần áo rửa mặt chải đầu, không tiện lên giường hầu hạ Vương gia ~" Nguyên Tư Trăn cúi đầu cười, đứng dậy liền hướng về phía nhĩ phòng (Editor: phòng tắm) đi vào, để một mình Lý Hoài ở trong phòng.
Hành động này là nàng cố tình, theo tính cách của Lý Hoài, nếu càng ép bức thật chặt ngược lại càng làm hắn nghi ngờ, phải cho hắn chút thời gian tự mình suy ngẫm.
Nguyên Tư Trăn vào nhĩ phòng, vội vàng trút bỏ quần áo, liền ngồi vào trong thùng tắm, lại khảy khảy tiếng nước, để cho