Nguyên Tư Trăn giải thích xong, ánh mắt Lý Hoài vẫn dừng lại ở trên mặt nàng, nơi bị tầm mắt hắn đảo qua như bị lông tơ phất qua, nàng nhịn không được muốn duỗi tay lau lau.
Thật lâu sau, Lý Hoài mới lên tiếng nói, "Nhớ phải xức thuốc."
Nguyên Tư Trăn gật gật đầu, tiếp tục nói với Lý Hoài về chuyện chùa Hồng Phúc, "Ta thấy An thị té ngã xong, chảy thật nhiều máu, sợ là giữ không nổi hài tử."
Lý Hoài nhớ tới phản ứng của Ngô Vương khi từ biệt, có thể đúng là vì việc này, "Đang êm đẹp tại sao lại té ngã?"
"Có lẽ là do không lưu ý đến vụn băng trên mặt đất đi, hạ nhân chung quanh đều vây quanh đỡ nàng ta, hẳn là không bị ai đụng vào." Nguyên Tư Trăn nhớ lại cảnh tượng ngay lúc đó, cẩn thận nói cho Lý Hoài nghe.
Lý Hoài thấy biểu tình Nguyên Tư Trăn bình tĩnh, không chút nào sợ hãi như nữ tử bình thường gặp phải cảnh tượng như vậy cảnh tượng, nhịn không được hỏi: "Nàng có sợ không?"
Nguyên Tư Trăn lúc này mới ý thức được mình phản ứng có chút không đúng, lập tức tiến đến bên cạnh hắn, cúi đầu thở dài, "Làm sao không sợ cho được, chỉ là lòng ta luôn phải lưu ý, sợ bè lũ xu nịnh lại gây khó dễ cho chàng.
Nói gì thì nói, chuyện của Ngô Vương phủ không thể để liên luỵ đến Vương gia, ta cũng là một lòng một dạ mà muốn giúp Vương gia phân ưu."
Lời này của nàng nói rất rõ ràng, ngữ khí còn mang theo chút sầu lo.
Lý Hoài cúi đầu nhìn đầu nàng thiếu chút nữa dựa vào ngực mình, trong nháy mắt cảm thấy nàng cũng bất quá chỉ là một tiểu nữ nhân thôi, còn chuyện nàng làm sao dám đêm khuya một mình lẻn ra ngoài, chắc là có ẩn tình gì đó......!
Tối hôm nay, Lý Hoài vẫn nhắm mắt đi ngủ như thông thường, nhưng hắn vẫn chưa ngủ, hắn định chờ đến đêm khuya, xem tối nay Nguyên Tư Trăn có thể lại có hành động dị thường gì hay không.
Nguyên Tư Trăn đứng ở mép giường nhìn Lý Hoài tựa hồ như đã ngủ say, nghĩ thầm hôm nay sao hắn lại đi ngủ sớm như thế chứ! Đợi đến khi nàng leo lên trên giường nằm xong, trùng hợp nhìn thấy trấn yêu phù cùng Cầu Tử phù treo trên màn lụa, không khỏi nhăn mày lại.
Hoa văn trên trấn yêu phù đã phai nhạt hơn so với hôm qua một ít, chỉ có sau khi chống đỡ tà vật nó mới có biến hoá như vậy, chẳng lẽ hôm nay có cái yêu tà gì dám vào vương phủ, kích phát trấn yêu phù?
Nàng nhắm mắt lại nhập thần cảm thụ hơi thở chung quanh, thật lâu sau mới khó khăn lắm bắt giữ được một tia oán khí cực nhạt, nếu không phải nàng vốn cực kỳ mẫn cảm đối với âm khí hay yêu tà, đạo sĩ bình thường chắc chắn đã bỏ lỡ.
Làm Nguyên Tư Trăn kinh ngạc chính là tia oán khí này vô cùng tương tự với tia oán khí hôm nay nàng cảm nhận được ở chùa Hồng Phúc, nàng không khỏi nhìn về phía Cầu tử phù treo cạnh bên trấn yêu phù, duỗi tay gỡ nó xuống xem xét.
Nàng sờ sờ Cầu Tử phù, bên trong là một mảng cứng ngắc lại lạnh băng, không giống như là giấy vàng trong mấy lá bình tầm thường, chắc là miếng trúc hoặc là miếng đá linh tinh gì đó.
Nguyên Tư Trăn vốn định mở nó ra xem, nhưng đặt lên miệng cắn nửa ngày cũng không cắn ra được đầu sợi dây buộc, đành phải thu Cầu Tử phù vào trong tay trước, định đợi lát dán bùa ngủ yên cho Lý Hoài xong, thuận tay tìm cái kéo cắt nó ra xem.
Đánh giá thấy thời gian cũng đến rồi, Nguyên Tư Trăn liền giống như hôm qua, lấy lá bùa ngủ ngon giấu dưới gối đầu ra, thật cẩn thận mà dán lên trên trán Lý Hoài, lại tiến đến bên cạnh mặt hắn nhẹ nhàng thổi một ngụm khí, thấy hắn không hề phản ứng gì mới yên tâm đứng dậy mặc quần áo.
Lý Hoài hơi mở khóe mắt lên.
Hắn đã đợi hồi lâu, rốt cuộc nhìn thấy Nguyên Tư Trăn lại lấy tờ giấy vàng đêm qua ra muốn dán lên trên trán hắn.
Hắn đoán tờ giấy vàng này nhất định là thứ có thể làm hắn ngủ say, cũng không biết lúc này hắn không chợp mắt, giấy vàng còn có tác dụng hay không.
Cũng may sau khi giấy vàng dán lên trán, Lý Hoài vẫn chưa thấy cơn buồn ngủ đột kích hoặc là không thể nhúc nhích, trong lòng hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cảnh giác đánh giá nhất cử nhất động của Nguyên Tư Trăn.
Chỉ thấy Nguyên Tư Trăn ra sau bình phong thay một bộ hồ phục màu đen ngày thường chưa bao giờ thấy, tuỳ ý buộc tóc ở sau đầu, lại cong lưng tiến đến phía trước cửa sổ, nương theo ánh trăng, không biết đang cắt thứ gì.
Lý Hoài nheo đôi mắt lại, muốn cố gắng nhìn rõ đồ vật trong tay hắn, nhưng chỉ có thể khó khăn lắm mới nhìn ra được hình dạng đại khái, hình như là bùa hộ mệnh linh tinh gì đó.
Hắn lập tức giương mắt vừa nhìn, quả nhiên không thấy được cầu tử phủ treo trên màn lụa đâu.
Nguyên Tư Trăn hơn nửa đêm vì sao lại đi cắt cái Cầu Tử phù này?
Còn chưa đợi Lý Hoài suy nghĩ cẩn thận, liền thấy Nguyên Tư Trăn nhét Cầu Tử phù vào ống tay áo, xoay người mở cửa phòng ngủ ra.
Lý Hoài lập tức ngồi dậy, bóc lá bùa trên trán xuống, vội vàng khoác áo ngoài đi theo ra.
.
Truyện Đoản Văn
Hắn một đường đi theo Nguyên Tư Trăn tới hậu viện vương phủ, lại đột nhiên thấy thân ảnh nàng biến mất ở góc tường.
Trong lòng Lý Hoài kinh nghi, Nguyên Tư Trăn có thể trèo tường đi ra ngoài hay sao? Nhưng nếu là trèo tường, sao lại có thể không kinh động ảnh vệ?
Lý Hoài đi đến ven tường nhìn kỹ, chỉ thấy trên cây tùng dựa vào tường có một cành cây to hơi gãy khúc, trên mái ngói tường cũng có mấy miếng ngói sạch hơn so với những miếng khác, như vậy xem ra, Nguyên Tư Trăn trèo ra phủ không phải là chuyện mới ngày một ngày hai.
"Vương gia, có gì phân phó?" Phía sau Lý Hoài vang lên tiếng của ảnh vệ.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Mạnh Du lúc này mới xuất hiện, ngữ khí lạnh lùng nói, "Việc sai ngươi làm người làm thế nào vậy?."
"Dạ..." Mạnh Du sửng sốt, tối nay hắn vẫn luôn tỉnh thần, nhưng cũng chưa thấy chỗ nào dị thường, "Xin thỉnh Vương gia trách phạt."
Lý Hoài thấy phản ứng này của hắn, trong lòng càng nghi hoặc, chẳng lẽ bản lĩnh của Nguyên Tư Trăn liền lợi hại như vậy, ngay cả ảnh vệ cũng không thể phát hiện? Hoặc là, nàng có thủ đoạn che mắt nào đó.
"Ngươi theo ta tới đây." Lý Hoài trầm giọng ra lệnh cho ảnh vệ, xoay người từ cửa sau ra khỏi vương phủ, vòng đến chỗ Nguyên Tư Trăn hay trèo tường ra ngoài.
Trên đường không có một bóng người, Mạnh Du dò xét trên mặt đất hồi lâu, cũng không thấy có thêm dấu chân mới này.
Lý Hoài chống một bàn tay suy tư một lát, nhớ tới chuyện Nguyên Tư Trăn mới vừa rồi cắt Cầu Tử phù, quyết