Trong phủ Thục Vương, Lý Du ngồi trên giường êm ở chính sảnh, nhíu mày nhìn đệ đệ giáo bắt thành khí trước mắt, lạnh giọng nói, " Ngươi đến tột cùng là làm gì Lý Hoài rồi?"
Lý Thanh không dám nhìn thẳng hắn, hai tay không ngừng cọ cọ lấy ống tay áo, hơn nửa ngày mới lên tiếng, "Đệ không có..."
Lý Du thấy hắn còn muốn giấu diếm, nghiêm nghị nói: "Ngươi nghĩ ta mù hay sao! Không có chuyện gì mà Lý Hoài có thể ở ngay trước mặt ta gõ ngươi?"
"Đệ..." Lý Thanh sợ nhất huynh trưởng nổi giận, nhất thời lại bị dọa đến không dám mở miệng.
"Ta ngày mai liền rời kinh, ngươi tốt nhất kể hết sự tình cho rõ ràng, nếu không ta ở Võ Xương không quản được chết sống của ngươi đâu." Lý Du ép hỏi việc này, cũng là sợ Lý Thanh gây cái họa gì ra liên luỵ hắn, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ lại trêu chọc Lý Hoài.
Lý Thanh biết lúc này mình không nói, huynh trưởng cũng có thể phái người tra ra rõ ràng, đến lúc đó sợ là càng bị quở trách nhiều hơn, bây giờ nói, chưa chừng Lý Du còn có thể giúp hắn một chút, vội vàng nói: "Đệ ngày ấy ở quán cơm có uống một chút rượu, bị mấy cái tên đần độn kia làm cho u ê, mới nói một chút lời mạo phạm một vị nương tử...!Về sau mới biết, vị nương tử kia chính là Tấn..."
"Cái gì!" Lý Du tức giận đến đứng bật lên, đi đến Lý Thanh trước mặt, nắm lấy cổ áo hắn nói, " ngươi đùa giỡn Tam tẩu?"
Lý Thanh liền vội vàng lắc đầu phủ nhận, "Không phải đùa giỡn, ta chỉ là khen nàng ấy xinh đẹp thôi, là đám đần độn kia..."
Lý Du quăng Lý Thanh ngã ra trên mặt đất, chắp tay sau lưng hung hăng trừng hắn, "Không cần giảo biện, việc này ta cũng không giúp ngươi, Lý Hoài muốn làm gì ngươi, là tùy hắn!"
Lần này Lý Thanh té cũng không nhẹ, nên cũng làm cơn buồn bực trong lòng hắn văng ra, "Ngũ Ca! Ta thật sự không có làm gì nàng ấy.
Lại nói, chúng ta cùng Lý Hoài không phải đều là nhi tử của phụ hoàng hay sao, hắn còn có thể giết ta hay sao chứ?"
"Đều là nhi tử của phụ hoàng mới càng nên cẩn thận, đừng rơi vào hạ tràng như đại ca nhị ca." Lý Du tức giận vô cùng.
"Hắn cưới con hồ ly tinh kia, ngày ngày chỉ biết tầm hoan tác nhạc, phụ hoàng đã sớm chán ghét hắn! Sau đại ca nhị ca, sợ là cũng không phải đến phiên hắn đâu!" Thanh âm Lý Thanh càng lúc càng lớn, dường như muốn đem hết uất ức tích tụ trong lồng ngực nói ra hết.
Lý Du vội vàng che miệng của hắn hắn, ngữ khí âm trầm nói: "Chờ đến ngày hắn chân chính rơi đài ngươi lại nói lời này cũng không muộn.
Bây giờ ngoan ngoãn cụp lại cái đuôi mà đối nhân xử thế cho ta, chính ngươi tạo nghiệt, đừng làm phiền ta cùng mẫu thân, hiểu rồi chưa?"
Lý Thanh thấy thái độ hắn cường ngạnh, trong lòng dù vẫn không phục, cũng chỉ đành ngoan ngoãn gật đầu.
"Ngươi trở về đi." Lý Du buông tay ra đứng dậy, lạnh lùng nói: "Mấy ngày nay đừng chạy khắp nơi, gọi nhiều hạ nhân đi theo một chút."
Lý Thanh vội vàng gật đầu, không còn dám nhìn sắc mặt hắn.
"Thứ gì, còn dám quẳng ta!" Lý Thanh mới ra khỏi Thục Vương phủ, cơn tức giận liền dâng lên đến đầu, nhịn không được cắn răng mắng huynh trưởng mới vừa rồi hắn còn sợ hãi.
Từ nhỏ đến lớn, mấy tên ca ca này đều xem thường hắn, sau khi hắn bị thọt lại càng không đem hắn để vào mắt.
Lý Thanh tràn ngập không cam lòng, liền lại muốn đi vào trong phường thị tìm vui giải sầu.
Hắn lập tức gom lấy đám ăn chơi ăn đàng điếm một phen, khó khăn lắm mới thở ra một hơi, dưới sự ồn ào huyên náo của mấy người đó, cả đám lại lảo đảo muốn đi hoa lâu.
Bởi vì lúc trước bị thọt, hắn chưa hề dám tới những chỗ thế này, mấy cô nương hoa lâu thấy hắn ăn mặc lộng lẫy, đều mị nhãn như tơ cẩn thận cung nghênh, Lý Thanh nhất thời quên hết tất cả, đi theo một tiểu cô nương má phấn hồng hồng vào trong vườn.
Ai ngờ vừa vòng qua một tảng đá Thái Hồ, tiểu cô nương trước mắt đã không thấy bóng dáng, hắn còn tưởng rằng tiểu cô nương muốn chơi trò lả lướt gì, chợt mắt tối sầm lại, bị người đẩy ngã trên mặt đất.
Hắn còn đến chưa kịp kêu người, liền cảm giác một cơn đau nhức kịch liệt đến xé thịt ở hai chân, chớp mắt, đau đến hôn mê bất tỉnh.
- ------------------------------------
Nguyên Tư Trăn ôm con chó con đã tắm rửa sạch sẽ lên trên trường kỷ, bên cạnh còn để một bắt xương nhỏ cho nó ăn, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi có lỗ tai người, vậy ngươi có thể nghe hiểu tiếng người hay không?"
Lỗ tai chó con giật giật, lại hết sức chuyên chú gặm xương, hoàn toàn lờ nàng đi.
Nguyên Tư Trăn vuốt vuốt lông nó, tiếp tục hỏi: "Ngươi từ khi sinh ra đã như vậy sao? Hay là ai đó gắn cho ngươi? Vậy lỗ tai chó của ngươi đâu?"
Trong lòng, trong đầu nàng đều tập trung vào con chó con này, hoàn toàn không lưu ý đến Lý Hoài đang đi vào bên trong hành lang, mãi đến khi thanh âm trong trẻo lạnh lùng của hắn vang lên sau lưng, "Cái gì lỗ tai chó?".
Truyện Sắc
Nguyên Tư Trăn ôm chó đứng dậy, mỉm cười nghênh đón, ôn nhu nói: "Vương Gia hôm nay hạ triều thật muộn nha."
Lý Hoài thấy khóe mắt nàng mỉm cười, đôi mắy đen nhánh, sáng đẹp như sao cứ lấp lánh nhìn mình, thật có chút tương tự như ánh mắt con chó con trong vòng tay nàng, nhếch miệng lên nở ra một nụ cười nhạt không dễ dàng phát giác, "Chó ở đâu ra vậy?"
"Nhặt được trên đường." Nguyên Tư Trăn giơ con chó lên trước mặt Lý Hoà, mặt thật thà nói: "Con chó này không giống bình thường."
Lý Hoài có hơi nghiêng đầu, dò