Sợ Lữ Du Anh đợi lâu, Nguyên Tư Trăn tùy ý đổi thân y phục đơn giản, liền đi chính sảnh dùng bữa tối.
Nàng vừa đi vào chính sảnh, thấy Lữ Du Anh ngồi ngay ngắn cạnh góc bàn, đưa lưng về phía nàng, trên người vẫn mặc thân xiêm y hồng nhạt như cũ, nhưng không biết tại sao, Nguyên Tư Trăn luôn cảm thấy bóng lưng này có gì đó không giống.
Chỉ trong một chớp mắt, nàng liền phát hiện Lữ Du Anh đã đổi lại búi tóc song nha trên đầu, nhịn không được trêu chọc nói: "Tay chân nha hoàn của ngươi cũng nhanh lẹ lành nghề lắm nha."
Lữ Du Anh ngồi tại chỗ không nhúc nhích, cũng không đáp lời nàng, xoay mặt qua bên cạnh, lại giống như là đang trốn tránh nàng.
"Làm sao vậy?" Nguyên Tư Trăn mắt sắc, một chút liền nhìn ra dị thường, "Trên mặt dính gì à? Ta xem một chút."
Ai ngờ Lữ Du Anh càng xoay mặt về hướng khác, như quyết tâm không để nàng trông thấy vậy.
Nguyên Tư Trăn cho là nàng ta nhất định là dính cái gì buồn cười ở trên mặt, mới có thể kháng cự như thế, lập tức cũng nổi lên tâm tư trêu đùa, ngoài miệng thì nói "Được rồi, ta không nhìn!", lại đột nhiên đưa tay chộp lấy cằm của nàng ta, xoay mặt qua.
Trong thời khắc nàng nhìn thấy mặt Lữ Du Anh, nụ cười lập tức cứng ở trên mặt.
"Ngươi là ai!" Nguyên Tư Trăn không thể tưởng tượng nổi mà nhìn nữ tử hoàn toàn khác biệt với Lữ Du Anh ngay trước mặt, trong lòng kinh hãi.
Trong mắt nữ tử này tràn đầy hoảng hốt sợ hãi, vội vàng lấy tay che mặt, Nguyên Tư Trăn lại đẩy ra cánh tay của nàng ta, cẩn thận chu đáo sờ lên mặt của nàng ta.
Mặt của nữ tử này lại có tám phần tương tự với nàng.
Trong lòng Nguyên Tư Trăn bồn chồn, thấp giọng chất vấn, "Lữ Nhị cô nương đâu? Vì sao ngươi lại mặc quần áo của nàng ấy?"
"Ta...!Ta không biết..." Có lẽ vì sợ hãi, thanh âm nữ tử này run rẩy, biểu tình trên mặt cực kỳ cứng đờ.
Bỗng nhiên, Nguyên Tư Trăn ngắm thấy trên búi tóc của nàng ta cắm một cây trâm bạc nhìn quen mắt, nàng vội vàng đưa tay gỡ xuống, đúng là cây trâm cài tóc nàng bị mất đi sau cái ngày bị Lý Thanh đụng phải ở Hoài Nam Ký.
Nhìn cây trâm bạc này, lại nhìn nữ tử trước mắt thân mặc y phục của Lữ Du Anh nhưng lại diện mạo khác biệt, Nguyên Tư Trăn lập tức nghĩ thông suốt liên hệ trong, cảm thấy giận dữ.
"Các ngươi!" Nàng tức giận đến đứng lên, vội vàng dùng ống tay áo che khuất mặt nữ tử này, kéo nàng ta đi về hướng Thiên phòng ở hậu viện.
"Vương phi, làm sao vậy?" Ngọc Thu thấy hành động của nàng, vội vàng từ bên ngoài phòng đi tới hỏi.
Nguyên Tư Trăn liếc mắt ra ý cho nàng ta một cái, Ngọc Thu lập tức tĩnh thần, hạ giọng, đi theo sau lưng Nguyên Tư Trăn đi thiên phòng.
"Lấy dây thừng, trói nàng ta lại!" Nguyên Tư Trăn dời ống tay áo khỏi mặt nữ tử kia, lộ ra một gương mặt cực kỳ giống nàng.
Ngọc Thu thấy vậy liền kinh hãi, "Cái này...!Sao lại là Vương phi?"
Nguyên Tư Trăn ra hiệu nàng ta hạ giọng, "Nhanh đi lấy dây thừng và vải lụa, động tĩnh nhỏ chút."
"Quý nhân tha mạng!" Nữ tử kia rốt cục phản ứng lại, người trước mắt này chính là Tấn Vương Phi Nguyên Thị mà nàng ta vốn nên đổi, nàng ta đã đổi trên thân người khác, còn đụng phải Vương phi chân chính.
Ngọc Thu lưu loát lấy dây thừng trói nữ tử kia lại, Nguyên Tư Trăn thần sắc lạnh lùng nhìn nàng ta, trầm giọng nói: "Ta hỏi ngươi cái gì đáp cái đó, nếu không ngươi khó giữ được cái mạng nhỏ này."
Nữ tử cắn răng, trong lòng cực kỳ hối hận đã đáp ứng việc này, nàng vốn là muốn cầu phú quý trong nguy hiểm, ai ngờ lại thành cục diện thế này, suy nghĩ một phen, đành phải bất đắc dĩ gật đầu.
Nguyên Tư Trăn đem ngân trâm giơ lên trước mặt nàng ta, "Là Cửu Hoàng Tử bảo ngươi đến?"
"Là Cửu điện hạ." Nữ tử cúi đầu đáp.
"Vì sao muốn đổi Lữ nhị cô Nương?" Nguyên Tư Trăn lại hỏi.
"Không phải...!vốn là muốn đổi..." Nữ tử kia chột dạ mà liếc nhìn Nguyên Tư Trăn, nuốt lời nói vào trong bụng.
"Là muốn đổi ta?" Nguyên Tư Trăn nói ra suy đoán trong lòng, ánh mắt lạnh như băng nhìn nàng ta.
Ngọc Thu nghe vậy không khỏi che miệng mình, hoảng sợ liếc nhìn Nguyên Tư Trăn, lại đè thanh âm nói: "Thật to gan, dám đánh chủ ý lên người Vương phi!"
"Vậy Lữ Du Anh đổi đến chỗ nào rồi?" Không đợi nữ tử trả lời, Nguyên Tư Trăn vội vàng lại hỏi.
Nữ tử nghĩ nghĩ lắc đầu, "Có lẽ là đến phủ đệ của Cửu điện hạ, ta cũng không biết bọn hắn đem thân thể của ta mang đến chỗ nào rồi?"
Nguyên Tư Trăn nhíu mày, Lý Thanh muốn đổi nàng nhất định là không có ý tốt, lại trời xui đất khiến đổi nhầm Lữ Du Anh, không khỏi lo lắng cho an nguy của nàng ấy, hận không thể lập tức liền phóng đến phủ Lý Thanh.
"Ngươi xem chừng nàng ta, ta đi một lát sẽ trở lại." Nguyên Tư Trăn vội vàng phân phó một câu, sờ sờ đèn hoa sen trong tay áo, nhanh chóng xông ra khỏi phòng, dắt một con ngựa từ chuồng ngựa Vương phủ ra, giơ roi chạy như bay về hướng phủ đệ Lý Thanh.
Nàng dừng lại ở hậu viện tòa nhà trong ngõ nhỏ, thân thủ thoăn thoắt cưỡi trên tường vây, trực tiếp nhảy lên mái hiên cao nhất, trong chớp mắt liền nhìn thấy hai bên thiên phòng chính viện có hai tên canh gác ngoài cửa.
Nguyên Tư Trăn quyết định thật nhanh, liền trèo đến trên đỉnh căn phòng, cạy mở mảnh ngói nhìn vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy có một nữ tử quần áo giống như nàng đang nằm trên giường, nhưng nữ tử này cũng chỉ có thân thể, trên cổ không có vật gì.
Chẳng lẽ đến sớm rồi?
Nàng đè xuống nóng nảy trong lòng, lại muốn ngồi trên nóc nhà chờ thêm nửa khắc đồng hồ, vẫn không thấy có ai đến, ngay lúc nàng suy tư nên làm thế nào cho phải, liền nghe hai tên canh gác bên ngoài thấp giọng trò chuyện.
"Cái thứ không đầu bên trong kia đến cùng có lai lịch gì vậy?"
"Xuỵt, đừng hỏi, chờ điện hạ từ trong cung trở về sẽ xử trí."
Nguyên Tư Trăn nghe vậy lập tức hạ quyết định, không bằng trực tiếp vào trong cung chặn Lý Thanh lại trước, cứ chờ thế này, lỡ như Lữ Du Anh bị mang đến nơi khác chẳng phải là hỏng việc sao!.
Nàng lại vội vàng cưỡi ngựa quay về Tấn vương phủ, vội vàng đổi một bộ cung y, sai người chuẩn bị xe ngựa đi về hướng trong hoàng cung, ngay khi nàng định ra ngoài, đã thấy con chó con tai người kia lại đang sốt ruột đào lấy đào để chân tường.
Nguyên Tư Trăn bỗng nhiên trong lòng hơi động, mũi chó rất linh mẫn, có lẽ nó lại nghe được mùi của vật kia rồi, nên liền đem con chó con qua, để nó ngửi ngửi khăn tay tuỳ thân của Lữ Du Anh, mang theo nó lên xe ngựa, vội vàng đi về hướng hoàng cung.
Mà lúc này, bên cạnh hồ Thái Dịch trong hoàng cung, Lý Duyên Khánh thoải mái mà ngồi