Tiểu thái giám thủ vệ ngoài Tuyên Chính điện, như thường lệ vẫn cung cung kính kính đứng trước cửa cung nguy nga, đón hoàng thân quốc thích cùng văn thần võ tướng nối đuôi nhau mà vào.
Hắn cực kỳ thích chuyện này, mỗi ngày vào triều đều có thể thấy những quý nhân áo mũ chỉnh tề chuyện trò vui vẻ, chỉ nhìn thôi đều cảm giác cảnh đẹp ý vui, nhất là Tấn Vương điện hạ, dù luôn luôn mang gương mặt lạnh lùng, nhưng chưa từng trách móc nặng nề hoặc xem thường những cung nhân bọn hắn.
Hắn liếc về thân ảnh Tấn Vương điện hạ ở xa xa, liền lập tức cúi đầu xuống hành lễ, nhưng vẫn không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn, ai ngờ vừa lúc đối mặt với Tấn Vương điện hạ, lại lập tức bị hàn ý trong mắt của hắn dọa đến chân khẽ run rẩy, liền vội vàng dời ánh mắt đi, ngoan ngoãn gục đầu xuống.
Chỉ là sau khi hắn cúi đầu xong, vẫn cảm thấy cái ánh mắt đáng sợ kia nhìn mình chằm chằm, làm hắn suýt chút định quỳ xuống hô tha mạng.
Trong lòng tiểu thái giám cực kỳ nghi hoặc, hắn có thể nói chắc rằng hắn chưa từng đắc tội với vị tổ tông này, chẳng lẽ là mỗi ngày vụng trộm nhìn thôi cũng bị phát hiện rồi?
Nghĩ đến đây, trên trán tiểu thái giám đều toát ra mồ hôi lạnh, trong lòng run sợ chờ Lý Hoài đi xa, đợi kia ánh mắt bức người đó biến mất, hắn mới vụng trộm thở dài một hơi, dặn dò mình mấy ngày nay đừng có nhìn lén nữa đi.
Chờ khi trong đại điện truyền đến tiếng trống vào triều, tiểu thái giám khép cửa cung lại, một tiểu thái giám phòng thủ khác đứng bên cạnh cũng giọng nói run run, khẽ khàng nói: "Ta có từng đắc tội Tấn Vương điện hạ chưa nhỉ? Mới rồi điện hạ một đường đều nhìn ta chằm chằm, ánh mắt kia như muốn ăn thịt ta vậy!"
Tiểu thái giám sững sờ, nghĩ thầm điện hạ sao đột nhiên lại xem bọn hắn đều không vừa mắt, không khỏi sờ sờ mũi phán đoán: "Có lẽ là gặp phải chuyện gì phiền lòng."
Chuyện Lý Hoài tâm tình không tốt không chỉ bị thái giám phòng thủ phát hiện, cũng bị Ngô Vương Lý Mộc đứng bên cạnh hắn phát giác.
Hắn có chút hiếm lạ, không biết là ai gây chuyện với tôn Diêm Vương này, trong đầu nổi lên một tia tâm tư xem trò vui, dù sao Lý Hoài khó chịu thì luôn có người phải gặp hoạ, cái người này cũng không phải hắn, cho nên liền có náo nhiệt để xem.
Lại thêm hôm nay phụ hoàng còn quở trách Lý Du ở Võ Xương Lý Du chẩn tai không thuận lợi, nói gần nói xa đều là hắn ta không dùng được, Lý Mộc thấy hoàng huynh hoàng đệ đều khốn đốn, không khỏi trong lòng có chút khoái chí.
Hắn thấy thời cơ chín muồi, liền đưa mắt cho Cao thượng thư, ngoại tổ phụ hắn, liếc mắt ra ý qua một cái, rồi tiến lên thở dài nói: "Nhi thần nguyện nhận lệnh, đi Võ Xương trước, cùng Ngũ đệ thay phụ hoàng phân ưu."
Lý Duyên Khánh thấy Lý Mộc chủ động xin đi, khóe miệng mỉm cười gật gật đầu, nhưng lại có chút không yên lòng.
Ngô Vương Lý Mộc làm việc còn lâu mới theo kịp Lý Hoài, lại bị thế lực nhà ngoại của bản thân ảnh hưởng cực lớn, đến Võ Xương chưa hẳn có thể đè ép được Lý Du.
Kỳ thật trong lòng của hắn sớm có nhân tuyển thích hợp hơn, đó chính là Lý Hoài.
Lý Hoài mấy ngày nay tiến bộ rất nhiều, trước kia văn trị võ công đều đứng hàng đầu trong mấy hoàng tử, trọng yếu nhất chính là, Lý Thanh bị điềm dữ bám thân làm Lý Duyên Khánh không tín nhiệm Lý Du nữa, mà việc này lại là Lý Hoài đang xử lý, giao cho hắn đi lật đổ Lý Du, không có gì thích hợp bằng.
Nhưng Lý Hoài lúc này lại hoàn toàn không có ý tứ tranh cùng Lý Mộc, giống như không liên quan đến mình, đứng ở chỗ cũ bất động.
Lý Duyên Khánh lại quét mắt nhìn mấy hoàng tử khác, hồi lâu cũng không tỏ thái độ với chuyện Lý Mộc xin đi tiên phong, Cao thượng thư vụng trộm dò xét ánh mắt của hắn, mới ra khỏi hàng, hành lễ nói: "Bây giờ tình hình lũ lụt đã gây đại nạn, chậm trễ không được, Thục Vương điện hạ dù đã chưởng quản chuyện chẩn tai, nhưng những chuyện vụn vặt trong đó thì khó mà phân thân, mà thủy tai cùng thiên tượng lại có quan hệ với long mạch tiền triều, nếu có thể có hai vị hoàng tử tọa trấn, nhất định có thể sớm ngày cho bách tính thái bình."
"Nhi thần nguyện vì phụ hoàng phân ưu." Lý Mộc lại bước lên, thành khẩn nói.
Lý Duyên Khánh nhè nhẹ gật đầu, vừa sinh ra tâm tư không bằng để Lý Mộc thử một lần, cuối cùng lại thấy Lý Hoài tiến lên phía trước nói: "Phụ hoàng, Nhi thần cũng nguyện đi Võ Xương."
Hắn vừa mới nói xong, chúng thần trên đại điện đều thần kinh căng thẳng, liền đợi hai phái Tấn Vương và Ngô Vương triển khai tranh chấp.
Lý Hoài chỉ nói câu này, tuyệt không thêm nhiều lời, thanh âm hắn dù không hùng hậu như Lý Mộc, nhưng nghe vào tai lại cảm giác trầm ổn đáng tin.
Lý Duyên Khánh chờ hắn bước ra đã lâu, trong lòng dù sớm có quyết định, nhưng trên mặt còn phải làm ra vẻ suy nghĩ đăm chiêu, dù sao hắn cũng không muốn chuyện Lý Thanh bị điềm dữ bám vào bị càng nhiều người biết.
"Tam hoàng huynh mấy ngày trước bị thụ thương trên đầu, nghe thái y nói phải tĩnh dưỡng thật nhiều, không thể đi đường mệt mỏi đâu!" Lý Mộc cũng dự liệu được Lý Hoài sẽ không có chuyện ngồi yên không đoạt, lại không nghĩ rằng hắn ta trực tiếp như vậy, vội vàng ra vẻ quan tâm nói.
Lý Hoài nhìn hắn cười một tiếng, lại hành lễ, một bộ huynh hữu đệ một nhà nói, "Để Tứ đệ lo lắng, thương thế ta đã khỏi, đang muốn vì phụ hoàng phân ưu, báo ân phụ hoàng đã thương cảm.
Hắn lại nhìn Lý Duyên Khánh nói: "Lúc này lũ lụt ở Võ Xương đã động đến long mạch tiền triều, chắc chắn sẽ dẫn tới không ít dư nghiệt, khi nhi thần còn ở Lương Châu đã từng tiêu diệt một nhóm tặc tử tiền triều, có chút kinh nghiệm đối ứng, lần này nếu có thể đến Võ Xương, nguyện giúp Ngũ đệ một chút sức lực, quét sạch chướng ngại chẩn tai."
Sau đó là hơn nửa canh giờ hai bên thần tử kịch liệt tranh chấp, Lý Duyên Khánh mặt không thay đổi ngồi trên long ỷ, đợi hai phe tình yếu thế một chút, mới nói ra quyết định đã sớm ở trong lòng mình, "Lời của chư vị ái khanh đều có lý, trẫm nghĩ một phen, quyết định để Tấn Vương tiến về Võ Xương, cùng với Thục Vương sớm ngày lo lắng việc này, dàn xếp bách tính."
Cuộc tranh chấp hôm nay, Lý Mộc vốn là tràn đầy lòng tin, bởi vì với chuyện Lý Hoài sau khi thành thân liền ngày ngày say mê nhu hương, hoang phế triều chính, còn tưởng rằng Lý Hoài sẽ bị phụ hoàng chán ghét, sao lại có thể đặt trách nhiệm đến Võ Xương lần này cho Lý Hoài chứ?
Thật không nghĩ đến, hết lần này tới lần khác đều để Lý Hoài đoạt mất cơ hội lập công, hắn cực lực đè xuống nỗi không cam lòng, miễn cưỡng phủ lên một nụ cười, nhìn Lý Hoài nói: "Hoàng huynh tài đức vẹn toàn, nhất định có thể không phụ lòng phụ hoàng."
Lý Hoài mỉm cười, trịnh trọng nói: "Tứ đệ yên tâm."
Lý Hoài đã sớm đoán được Lý Duyên Khánh muốn hắn đi Võ Xương, nói là giúp Lý Du một chút sức lực, kì thực vốn là kiêng kị Lý Du, sợ hắn ta có dính líu đến chuyện điềm dữ, nhưng lại không muốn tiết lộ chuyện này, liền muốn mượn chuyện huynh đệ tranh chấp để Lý Hoài tiếp quản mọi chuyện từ tay Lý Du.
Lần này đi Võ Xương, đối với Lý Hoài mà nói, đây là một cơ hội tốt vô cùng.
Lúc trước hắn có một khoảng thời gian hoang đường, làm phụ hoàng không mừng, nếu như có thể xử